Lamborghini Huracán LP 610-4 t
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Nếu Một Ngày Anh Hỏi...Em Là Ai?

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

————————-
Tất cả đều đứng thẳng người, hồi hộp nhìn theo mỗi cử động trên đường đua, ngừng thở vài giây khi thấy 1 bước chân chạm tới vạch giao 2 chặng.
- HƯƠNG!!!
Huyền gọi to, dõng dạc, Hương cười tươi tỉnh nhìn qua Chi rồi đón lấy gậy trên tay Huyền. Chi cứ nhìn Hương chạy, tức tối vô đối. Lúc này Tuấn mới chạy tới và gọi lớn:
- CHI!!! T.T
Vẫn là động tác quen thuộc như Kiệt và Trung, Chi giật gậy chạy như bay. Chắc chắn sau cuộc thi Chi sẽ trừng trị Tuấn vì cái tội…thể lực kém!
Bầu không khí càng căng như dây đàn, 1 cuộc rượt đuổi mang tính quyết định, kết thúc trận đấu.
- Hương! Cố lên!!! *Đan cổ vũ Hương thật lớn. Có lẽ tất cả trông mong vào 1 mình Hương thôi. Đan xoa xoa vết thương trên má, nó đã được Tùng dán băng nhưng cảm giác rát tấy vẫn vẩn vương*
- Cố lên, Hương *Huyền và Ân cũng làm điều tương tự*
Có rất nhiều học sinh cũng hò reo cổ vũ Hương, thật ồn ào. Kiệt cứ nghiêm nghị đứng khoanh tay nhìn Hương và Chi bằng sự se sắt, chờ đợi. Trung trầm ngâm, đăm chiêu…
- Chi! Anh muốn đấu lắm hả? *Hương gắt*
- Chẳng đấm đá đấu chiến gì hết. Tôi chỉ biết tôi sẽ không – thua – một – đứa – con – gái. Đấy là một nỗi NHỤC!
Hương nhếch mép nguyền rủa. Sao tự dưng Chi lại ý thức tới nhục vs chả vinh, sự thực là vì 1 chút lòng giận dữ, Chi đã xác định lại mục tiêu. Chi sẽ tạm thời không chểnh mảng để phá hoại cuộc thi, Chi sẽ dốc sức chạy.
- Anh thua đi. Rồi mọi chuyện sẽ đúng ý của anh *Hương chú mục chạy*
- Ý cô là nếu thua thì tôi sẽ không phải đấu những trận sau?
- Kiệt sẽ không cho anh đấu tiếp, đảm bảo luôn! *Hương dụ*
- Tôi không muốn nghe.
Chi nhích lên, Hương lại tăng tốc, cuộc giằng co từng milimet. Hương sốt ruột lắm rồi, ý nghĩ kì quặc hiên ngang hiện lên trong đầu. Bất cứ thứ gì hay điều gì Hương cảm thấy có ích đều không thể bỏ qua.
- Chi!!! Quần anh chưa kéo khóa!!!
- Cái gì???
Chi sửng sốt, 1s để Chi kịp định thần điều Hương vừa nói, 1s để Chi đỏ bừng mặt, 1s để Chi nhìn xuống…!
Rồi, Chi phát hiện ra thật ngớ ngẩn.
Chi mặc quần thể thao cơ mà?
LẤY ĐÂU RA KHÓA QUẦN???
3s trôi qua, Chi ngẩng mặt lên, hiểu ra mình đã bị bỏ lại. Đây chắc cũng gọi là “mánh” – nó “trong sạch”!
Kiệt vẫn nhìn, trước tình cảnh Chi phải vắt giò lên cổ, Kiệt hít 1 hơi thật đầy, cảm tưởng 2 tai hắn xì ra 2 ống khói. Kiệt chạy thua Đan, bực, Kiệt bị Trung “nỡ lời”, bực hơn, Kiệt thấy cái thể lực còm cõi của Tuấn, càng bực, nhìn Chi chạy tít sau Hương, rất bực!!! Cơ hồ bàn tay Kiệt nắm chặt lại, yên vị trước ngực nãy giờ sẵn sàng cho Trung – Tuấn – Chi vài cú knock out!
Bạo lực không giải quyết được vấn đề. Tất nhiên! Bảo lực để giả tỏa tâm trạng!
- Chi có ổn không nhỉ? *Tuấn lén lút hỏi Trung*
- Ôh *Trung phóng tầm mắt đến Chi* Hình như Chi đang cãi nhau ghê lắm.
- Đỉnh điểm rồi *Tuấn lắc đầu* “Mụ phù thủy”đã gần như Rống lên vs Chi. Chi mông lung gì đó…*Tuấn quan sát 1 cách tinh tế, chính xác*
Hương và Chi đang quát tháo, âm thanh tru tréo, léo lắt làm Trung không thể hiểu, cộng thêm sự cổ vũ ồn ào phía trên khán đài. Có Chúa mới biết họ đang tranh cãi thứ gì.
Chi khá toàn tâm toàn ý (khá thôi), hắn ngó lơ Hương và chạy vụt lên trên. Nhưng tới gần đích, Hương quát to 1 câu gì đó, Chi giật mình khựng lại, mặt hắn thất thần và bàng hoàng.
Chỉ có điều lực quán tính của đôi chân không thể đồng nhất ngay vs ý nghĩ. Dải băng quấn trọn vào cổ và ngực Chi.
≈ HOÉT ≈
Tiếng còi vang lên.
Trận đấu kết thúc.
Sự hò reo cổ vũ cũng hết, 1 tràng la hét thế thân. Khuân mặt Kiệt đã thả lỏng, thoáng lên niềm hài lòng, Kiệt kiêu ngạo trong khi Đan cứng răng rắc, mắt Đan muốn rớt khỏi tròng, đồng vs việc cái mồm đớp đớp không thể ngậm.
Kế tiếp, Tuấn và Trung, bao gồm 4 HLV và những học sinh ủng hộ Kiệt đã nhảy xồ vào Chi, ôm ấp, khen ngợi, tung hô ăn mừng.
Sự tồn tại của nhóm Hương lu mờ, dù sao Huyền và Ân cũng chẳng còn tâm chí mà nghe lời an ủi hay bất cứ hành động thương hại nào.
- ÔiiiTức điên mấtttt *Ân nhắm mắt ôm đầu, ngửa mặt trách ông trời*
Huyền chẳng biết nói gì, bởi Ân đã mắng c.h.ửi chẳng thiếu 1 kẻ nào trong nhóm Kiệt. Đan mệt mỏi, tại các trận bóng đá trên Tivi, khán giả không ngần ngại chọi nguyên 1 cái giày to, 1 lon nước kim loại, hay thậm chí là 1 cái bánh mì vào đầu đối thủ khiến họ nhập viện.
Chán chường, Đan cũng cay cú về Kiệt nhiều. Ân c.h.ửi bới xong, giải pháp hữu dụng Đan nghĩ được là nhóm Đan rời nhanh khỏi đây, khuất dạng nhóm Kiệt. Thất bại luôn khó chịu và “cáu tiết”mất bình tĩnh. Án mạng xảy ra không chừng.
- Thôi đi Ân! Hãy hiểu đánh nhau không giành lại được chiến thắng *Đan hốt hoảng kéo Ân*
- Sao? Để thế à? Tớ không chịu! Bọn nó bày trò!
- Thôi đi mà. Tớ không sao. Cũng không có bằng chứng buộc tội Kiệt, rồi đám học sinh kia sẽ đinh ninh chúng ta thua nên ăn vạ.
- Phải đó. Tuy thua trận đầu sẽ dễ nản nhưng chúng ta ngốc khi không lường trước mọi chuyện *Huyền ngẹn tức, cố ra chiều bình tĩnh ngăn cản Ân* Hãy cứu vãn tình thế vào 3 trận sau.
- NHƯNG…
- Không nhưng nhị gì. Về thôi *Tùng chậm rãi từng bước ra cửa*
Tùng cứ bình thản như vậy, khuân mặt không biểu cảm mà luôn luôn ở trạng thái cân bằng. Tùng biết chấp nhận thực tế hay Tùng hoàn toàn thờ ơ thế sự?
Lại 1 con người vs vẻ ngoài ngây ngất và tâm trạng khó dò.
Ân vẫn nhảy dựng lên, ngần ngừ không muốn về, mặc dù bị Huyền và Đan kéo xềnh xệch như cái bao cát 3 tạ.
Quang cảnh náo nhiệt bị cưỡng ép đưa vào khuân khổ, sự nhảy múa của kẻ chiến thắng và sự nặng nề lủi thủi của kẻ thất bại. Cho đến lúc 4 người nhóm Đan khống chế “con thú”Ân ra tới cửa, Chi không ngừng nhướn người rảo mắt kiếm tìm.
Chi là người giành được chiến thắng, Chi lập công lớn, chắc Kiệt có thể tin rằng Chi đang biết điều. Nhưng chẳng đáng lọt vào đầu Chi nữa. Chi đang thấp thỏm lo lắng.
Trong cuộc đấu này, Chi nên để thua. Có vậy hắn mới hòng chọc tức được Kiệt và đẩy lợi thế về bên Đan. Chỉ tại Hương làm hắn quá bực, sao hắn lại ý thức “lòng tự trọng của con trai”trước Hương cơ chứ? Amen!
Chi hiểu hắn sẽ phải nằm trọn vẹn trong danh sách thi đấu những trận sau, Chi rất ghét điều đó. Nhưng giờ ngay cả cái điều này cũng không đáng bận tâm. Mối bận tâm đó chuyển sang Hương.
Hương đã biến mất!
Bao nhiều người xồ vào, tranh thủ ôm hôn thắm thiết anh đẹp trai có 1 – 0 – 2 trên quả đất (nữ sinh cơ hội là thế đấy). Chi bị kéo, bị giằng (do sự đấu đá của các “em”trong lúc giành giật “anh”) rồi bị dồn nhanh vào một góc. Chúng ta thường liên tưởng tới cảnh: người ta ném 1 bịch cá thơm ngon ra giữa…hồ cá mập, cả đàn cá sẽ lũ lượt lao đến mà ngấu nghiến chẳng buông tha.
Bị kẹt ở giữa, Chi cố mà không thoát nổi, hắn giương đôi mắt thiết tha cầu cứu Kiệt – Trung – Tuấn. Kiệt thở dài, sau 1 hồi dẹp đường tránh bão, Kiệt cũng phải lầm lũi tiến vào, kéo áo Chi và lôi bằng được ra ngoài.
- Bọn anh bận rồi, mấy em thông cảm *Kiệt cười đẹp, nhưng mà “man rợ”! *
- A A A A…
Lũ nữ sinh hét toáng lên, xô đẩy nhau bịt miệng, căng mắt.
- anh Kiệt đẹp trai quá…*đương nhiên*
- Sao anh ấy oai thế chứ. Á…*cái này hình như không đúng lắm. Kiệt đang lịch sự đe dọa nữ sinh cơ mà?*
- Nhưng anh ấy không vui đâu, chúng ta nên để anh ấy nghỉ ngơi…*Ừk, khôn rùi đó!!! *
Thế là thay vì nhảy tới cắn xé Kiệt, các em chỉ đứng chôn trân đỏ mặt la hét nhìn Kiệt bỏ đi, trong tiếc nuối. Trên đường ra tới xe, Trung lán lại nói chuyện để cô giáo thể dục của Hương thu dọn chiến trường, Kiệt cứ kéo Chi đi và không có ý định buông tay....
« Trước1...3839404142...78Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ