↓↓ Truyện Nếu Một Ngày Anh Hỏi...Em Là Ai?
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Hai đội phân người ra đứng các chặng đi chứ?! *cô giáo thể dục – vị giám khảo duy nhất nhắc nhở*
Lập tức 4 gã lại rộ lên 1 cuộc tranh luận sôi nổi.
- Trung, tớ vs cậu chạy chặng 1, chặng 2 *Kiệt quay ra bàn bạc vs Trung*
- Ý hay đấy *Trung tán thưởng* Tuấn, cậu chạy chặng 3.
- Há? Ôi tớ chạy chặng 3 à. Hê hê *hồi hộp*
- Bọn mi có chắc muốn ta chạy chặng cuối không? Chắc chắn bao nhiêu phần trăm? *Chi ngờ vực*
- Chi! Mi chạy không ra hồn thì…!
- …
Trong lúc 4 gã đang phân công nhau, 4 đứa con gái chỉ lẳng lặng đứng nhìn. Hương túm tụm cả bọn lại:
- Nghe này. Chúng ta có cơ hội thắng rồi.
- Sao cơ?
- Chạy chặng cuối quan trọng nhất mà lại giao cho gã Chi. Các cậu thừa biết gã Chi không có tinh thần chạy mà.
- Ôh *cả bọn quay nhìn Chi như nhìn miếng mồi béo bở*
- Tớ chạy chặng cuối cho. Các cậu tự phân công nốt đi.
- Weeee…Hương…
Hương chạy một nèo đến tận chặng cuối, thong dong bước vào vị trí, trước 2 con mắt ngây thơ cuả Chi.
- Cô làm gì hả? *Chi khom người chống 2 tay nhìn Hương khó hiểu*
- Huk? *hất tóc* Chạy chứ làm gì.
- Xì…*cười đểu* chân ngắn mà bày đặt chạy vs tôi cơ đấy.
- Ngắn thì sao *tức* Để xem chân dài thì làm nên trò trống gì!!!
Chỉ 1 câu nói Hương đã làm Chi phải tắt cười, toàn thân Chi bắt đầu nóng lên vì nộ khí. Không hiểu Hương sống bắng gì mà nhìn mặt Hương…ghét thế? Ghét từ đầu tới chân! Cứ thấy Hương là ghét!…
Tóm lại hiện giờ Chi ghét những gì liên quan đến Hương! CĂM THÙ VÔ ĐIỀU KIỆN!!!
- Làm sao đây, làm sao đây??? Kiệt…chạy chặng 1 *Ân rối rít*
- Có gì mà rối lên thế. Tớ chạy chặng 1 cho *Huyền đang hùng hổ lao tới vị trí chặng 1 thì cánh tay bé nhỏ uy lực kéo dội Huyền về sau*
- Hì. TớchạyvsKiệt!
Đan lóc chóc chạy tới bên Kiệt – hắn vẫn ngáp ngủ uể oải. Đan liếc qua Kiệt, nhìn thấy đôi mắt, đôi môi, cái mũi của Kiệt là Đan lại tràn ngập trong lòng cảm giác yên tâm. Kiệt vẫn còn đây, chỉ là Kiệt xa rời Đan một thời gian, Kiệt không biến mất. Nỗi nhớ của Đan đã chuyển thành nỗi ám ảnh từ lúc nào…
Kiệt giờ mới ý thức đến con bé vs chiều cao chưa tới cổ mình, Đan đang đứng cười khúc khích bên cạnh hắn.
- Cô chạy chặng đầu vs tôi sao?
- Đương nhiên rồi *quắc mắt nhìn Kiệt*
Kiệt đáp lại cho Đan ánh nhìn trân trối, khuân mặt hắn nhạc nhiên và do dự. Đan nhanh chóng nắm bắt được thái độ kì lạ của Kiệt, cô lại ngước nhìn hắn dò xét.
- Sao hả? Chắc trong đầu anh nghĩ “Ồ, mình sẽ chiến thắng mà không tốn 1 giọt mồ hôi”, hoặc “mình đã hy vọng người chạy cùng mình là ai khác chứ không phải con nhỏ khùng Trần Đan”, hoặc…hoặc…*Đan miên man 1 hồi, cảm thấy tự ái trước sự coi thường của Kiệt*
- Thôi đi. Cô hoang tưởng nặng rồi *Kiệt nhăn nhó lắc đầu*
- Anh ghét tôi. Tôi biết. Anh yêu Vân. Tôi cũng biết. Hừ…nhưng tôi không quan tâm! *Đan lè lưỡi cố nén cơn giận, mặc dù thực tâm có thể Kiệt đã lĩnh trọn một chiếc giày*
- Haizzz. Bọn nó bảo tôi nên thi đấu công bằng, không “hãm hại”ai cả…*Kiệt im lặng rồi lườm Đan, giọng Kiệt trầm hẳn, cỡ giọng hăm dọa khiến Đan sẽ phải rùng mình*
- …Ý anh là anh sẽ không để tôi về chặng 2 an toàn?
Rất tiếc nhưng Kiệt đã thừa nhận câu hỏi của Đan một cách quá phũ phàng. Đan chết trân, không kịp có phản ứng gì vs Kiệt.
- Đừng lo. Tôi sẽ không giết cô đâu, chỉ là tôi thấy thi đấu đoàng hoàng thì rất đơn điệu *Kiệt cười nhếch mép đưa tay thì thầm vào tai Đan* Tôi ghét nhất những đứa không biết điều, cô mà ngoan ngoãn giao nộp J- Max, chắc chắn cô sẽ không phải gánh chịu hậu quả ngày hôm nay. Tôi không thích thú bắt nạt mấy đứa con gái, nếu như nó không phải mấu chốt cản trở kế hoạch của tôi.
Sau một tràng dài những lời “khủng bố”, Kiệt hạ màn bằng nụ cười phả nhẹ vào bên má trái của Đan. Kiệt kéo dài nụ cười đó và bước về vị trí của hắn, ra hiệu cho vị giám khảo bắt đầu cuộc thi.
Trong 5s kế tiếp, người Đan bất động nhưng bộ não thì hoạt động vs tốc độ choáng ngợp. Tất nhiên Đan – chưa – bao – giờ nghĩ Kiệt có ý nương tay hay đại loại thế. Đơn giản vì Kiệt không phải Jung Min, hắn không cần biết đã từng yêu quý 1 con bé Đan nào đó. Đan đã tự nhủ bản thân hàng trăm hàng tỉ lần “Kiệt là kẻ nguy hiểm khó lường”, từ cái hồi hắn làm Đan rạn cả xương tay. Ấy vậy mà cái đầu Đan chẳng mảy may tiếp thu, để giờ đây, khi Đan sắp thi đấu vs Kiệt, Đan mới hốt hoảng tìm biện pháp “phòng thân”trước “những lời đe dọa”mà Kiệt sẽ áp dụng thành hành động.
“Ôi cái cuộc đời này! Quỷ tha ma bắt anh đi. Chuyện gì xảy ra vs nhân cách trái gió trở trời của anh thế hả Kiệt? Tôi tò mò muốn biết lý do anh quyết tâm hoàn thành Dự án là gì…”
Quả tim đập dồn dập của Đan chỉ thiếu là chưa vọt khỏi lồng ngực. Vị giám khảo đáng kính quan sát Đan và Kiệt rồi mới đưa còi lên miệng thổi thứ âm thanh inh ỏi, báo hiệu trận đấu bắt đầu!
≈ Hoét! ≈
- Vào vị trí! Chuẩn bị!
- Này, gọi hồn cô về đi, tôi vs cô sẽ thi chạy *Kiệt thở mạnh, dẫm nhẹ 1 chân sát vạch xuất phát và khom người*
- Ớ…*giật mình, quả thật hồn Đan vừa phiêu lưu tới miền cực lạc*
Trước những con mắt tóe lửa của Huyền và Ân, Đan vội vã chuyển sang tư thế xuất phát. Đan cũng sẽ nói gì đó, để Kiệt biết rằng Đan chưa hoàn toàn mất tinh thần. Nhưng mồm Đan mới chỉ mấp máy được 1 câu thì…
≈ Hoét ≈
- Sẵn sàng!
“Hix. Thôi thì đành ôm lời muốn nói trong bụng. Tập trung chạy là trên hết! ”
- CHẠY!!!
Tiếng hô của vị giám khảo như phát súng xuyên qua bộ não rỗng tuếch kia. Đan chạy nhanh về trước, còn hắn…Trời! Sao hắn có thể đủng đỉnh như đi dạo mát trong công viên vậy chứ???
Đan vượt mặt hắn 1 đoạn xa. Không biết hắn sẽ cản trở Đan như thế nào nhưng hắn thực sự là quá coi thường Đan.
“Kệ cái thằng Kiệt hâm. Ta cứ chạy đến đích rồi tính”.
Đan bĩu môi, giương giương tự đắc, theo Đan chỉ cần giữ khoảng cách an toàn là Ok.
- Chuyện gì thế??? Chúng nó đang hòa mình vào vườn hoa à *Huyền nói xong xỉu oạch ra đất, Ân chạy tới chạy lui quạt gió cho Huyền*
- Kiệt…Không thể bớt hiếu thắng được sao…*Chi bặm môi nhìn Kiệt, Chi đang khó chịu vs Kiệt*
- Các anh tập chạy như đi dạo công viên! Đàn ông con trai mà thế hả? Chỉ được cái to mồm *Hương còn đang bất ngờ*
- Ngốc. Kiệt là kẻ rất lắm trò. Tưởng hắn để cô thắng sao *Chi căng mắt nhìn Đan đầy lo lắng*
Dù ai đi nữa, nếu vào hoàn cảnh Hương cũng phải thốt 1 câu: “Vớ vẩn. Thua rồi thì ráng chịu đi. Thực tế cay đắng vậy đó!”
Mọi người xôn xao, nhìn tình hình của Đan vs Kiệt, thi đấu mà làm gì cho khổ. Thắng bại rõ như ban ngày.
Nhưng, những rắc rối luôn xuất hiện lúc ta không ngờ tới.
- Á…
Đan hét lên, cả rừng người tròn mắt hướng về Đan. Kiệt và Đan cách nhau khá xa, một mình Đan trong bán kính đó, Đan có thể bị làm sao được chứ? Hương và Huyền nhỏm người nhìn Đan loạng choạng, mặt mũi đỏ lựng vì đau.
Bên tai trái của Đan tuột miếng băng – kết quả khi tập luyện và bị thương, lộ ra là 1 vết xước dài trên má. Nó đang rây máu và làm Đan nóng rát cả bên mặt.
Đau quá.
Như thể vết thương đang bị 1 thứ chết tiệt gì cào rách ra, bên mặt trái tê buốt tận xương. Đan đưa tay ấn chặt theo phản xạ mà cảm giác rát bỏng chẳng suy chuyển chút nào. Ân chạy tới vị trí đầu chặng 2, hốt hoảng quay lại hỏi Đan:
- Cậu làm sao thế? Đan?
- Hình như vết thương cũ tái phát hả? *Huyền cũng cuống quýt chạy lại chặng 3, vừa dõi theo Đan vừa bồn chồn*
Thật lạ khi Đan quằn quại đau đớn nhưng đôi chân Đan lại không hề dừng lại....