↓↓ Truyện Hay The Day You Went Away Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Chap 24:
- “Hì…” – lại gần, tôi nhe răng cười lấy lòng, tỏ vẻ dễ thương.
Vi liếc một cái rồi chả thèm để ý, ngó lơ chỗ khác.
- “Tha lỗi cho thầy đi mà…” – tôi nhè nhẹ nói nhỏ.
Vi chẳng phản ứng, vẫn ngó lơ xung quanh.
Moá, giận dai vãi…Hun có 1 cái mà làm quá thế ta…
- “Meo…meo…chị Vi tha lỗi cho em…meo meo…” – tôi chu chu cái môi giả tiếng mèo, 2 mắt ngân ngấn nước, làm bộ mặt đáng thương.
- “Ack…” – Vi chịu ko nổi, hắt xì một cái rồi cười khúc khích.
- “Thầy…thầy…đang làm cái quái quỉ gì thế này, hừ, đi ra chỗ khác cho tôi…” – Vi vừa cười vừa hờn dỗi nói.
- “Đừng đuổi em mà, em hứa sẽ ngoan ngoãn, ko táy máy tay chân nữa đâu…meo…tha cho em…meo meo…” – thấy cách này có vẻ hiệu quả nên tôi áp dụng tiếp.
- “Hắt xì…Khặc khặc, sặc sặc…đừng làm thế nữa, mắc cười quá…”- Vi cười sành sặc.
- “Tha lỗi cho em nha…” – tôi chớp chớp mắt tội nghiệp nói.
- “Rồi, tha cho thầy, đừng làm cái bộ mặt thế nữa, em chịu ko nổi…” – em lấy tay che miệng, cười mỉm rồi nói.
Yeah, được tha tội rồi, mệt quá, khuyên các bác đừng có mà chọc cho con gái giận, tụi nó một khi mà giận thì khó mà dỗ dành lắm…
- “Hồi sáng giận thầy lắm hả??” – tôi hỏi.
- “Em…thật ra em ko giận…” – Vi thú thật với tôi.
- “Sặc, thế sao em khóc dữ dội vậy, hại anh mém chết…” – tôi trợn mắt nói.
- “ Em…em uất ức…nên khóc để phát tiết…”
- “Ức chuyện gì??”- tôi khó hiểu.
- “Cái đó…cái đó…là nụ hôn đầu của em…” – Vi cúi gầm mặt xấu hổ lí nhí nói.
Tôi sướng rơn trong người, thì ra mình là thằng con trai đầu tiên hôn em nó.
- “Huhuhu…cái đó…cũng là nụ hôn đầu của thầy luôn đó…huhu” – tôi vô sỉ nói.
- “Con trai khác con gái…” – em đáp trả.
- “Thôi được, dù gì cũng đã hôn hít hết rồi, trò đừng lo, thầy sẽ chịu trách nhiệm nuôi trò cả đời…” – tôi phát thệ.
…bộp…bộp…
- “Aaaaaaaa…” – chân tôi lại dấy lên cơn đau nhức dữ dội, lần này em đạp ko phải 1 bên chân mà cả 2 bên luôn, thế là nỗi đau nhân đôi.
Sau khi trút giận lên chân tôi, Vi lại đi ra chỗ khác…
Tôi thì chạy theo sau, đi lên cặp kè cùng em…
2 đứa ko nói gì, cứ đi dạo quanh bãi biển, hưởng thụ không khí mát mẻ và sự yên tĩnh bình lặng…
Em đi đâu, tôi theo đó, hết ra biển lượm vỏ sò, bắt cá, rồi lên bờ đắp cát, em cứ chuyên tâm làm, tôi cũng bắt chước theo em…
Chơi chán rồi, em lại đi lảng vảng xa hơn, xung quanh là vô số đồi cát nhấp nhô, phân biệt cái cao cái thấp. Em cứ đi, đi đến lúc thấy một cái đồi cát cao, có thể nói là cao nhất rồi leo lên đó.
Chả hiểu em đang định làm cái gì, tôi cũng chỉ theo sau…
Lên trên đồi thì thấy em đang ngồi hướng ra biển, ánh mắt xa xăm…
Thấy em có vẻ khác thường, tôi ko dám hỏi, sợ em giận…
Tôi chỉ đứng phía sau, coi xem mình đã đi xa đến đâu, còn nhìn được đường về chỗ của cả nhóm ko…
………
- “Trò, gần 4h rồi, chúng ta về thôi…” – ước chừng thời gian, tôi gọi em.
Em vẫn ngồi đó một lúc, sau đó mới đành đứng lên, luyến tiếc vài giây rồi theo tôi về.
Về đến túp dù, cả đám đi tắm nước sạch, sau đó thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến khách sạn gần đó.
Đến khách sạn, anh Vũ lại lễ tân làm thủ tục. Được một lúc thì quay lại nói với cả nhóm:
- “Chúng ta thuê 3 phòng, mỗi phòng 2 người. Các em tự bắt cặp với nhau đi…”
- “Nam nữ chung phòng được ko anh?” – tôi vừa nói vừa nhìn bé Vi.
Bé Vi đỏ mặt cúi đầu luôn…
- “Mình và Vi chung phòng rồi…” – Ngọc Anh hừ một cái rồi nói.
- “Đương nhiên là nữ chung với nữ rồi, còn 4 nam thì…” – anh Vũ nói nói rồi mắt đầy thâm ý nhìn tôi.
- “Anh và Gum một phòng, Tuấn Khanh một phòng. Vậy đi…”
- “Ack…” – tiêu mình rồi, đêm nay có lẽ là một đêm dài…
Tôi lủi thủi cúi đầu theo anh Vũ lên phòng…
Vì đi chung là một nhóm nên anh Vũ thuê 3 phòng nằm sát nhau để có gì tiện bề liên lạc…
Sau khi mang đồ vào phòng, tôi chạy qua phòng thằng Tuấn Khanh chơi, moạ, chứ ở trong phòng đối mặt với anh Vũ chịu ko nổi…
Chừng 2 tiếng sau, anh Vũ gọi cả đám chuẩn bị đi ăn tối…
Chúng tôi đi bộ dạo phố, 2 bạn nữ thì thấy lề đường có bán gì đẹp là bu lại coi, tụi con trai đành đứng chờ. Các bác đã từng dắt bạn gái đi shopping bao giờ chưa, thử 1 lần đi, cạch đến già luôn, vừa xách đồ lẽo đẽo theo sau, vừa đứng đợi bé nó chọn mẫu mã, kiểu dáng…trời ơi, sau này các bác mới hiểu đc…huhuhu
Chọn được một nhà hàng, chúng tôi dùng bữa tối…
Sau khi ăn uống xong xuôi, tiếp tục đi lòng vòng xung quanh đến 10h tối, cả nhóm về khách sạn, chuẩn bị đi ngủ…
Có lẽ ngày hôm nay chơi bời nhiều nên khi đặt lưng xuống giường là tôi vào giấc ngủ luôn…
Màn đêm trôi qua thật lặng lẽ và yên tĩnh…
…Rầm rầm…rầm…
Một âm thanh lớn bất ngờ vang lên làm tôi tỉnh giấc…
- “Anh Vũ, anh Vũ ơi…”
Có ai đó đang đập cửa phòng rồi ra sức gọi anh Vũ, nghe giọng thì có vẻ là Ngọc Anh.
Moá nó, kiếm lúc nào ko kiếm, chọn ngay cái lúc đang trong cơn ngủ say…
Liếc nhìn cái đồng hồ thì lúc này là 4h30 sáng…
Haaaa…Hàaaaaaa…Tôi ngoáp một cái.
- “Có chuyện gì ko em???” – anh Vũ chồm người dậy, ra mở cửa.
- “Vi, Vi…nó ko có ở trong phòng nữa anh ơi, lúc em tỉnh dậy thì thấy bên cạnh ko có ai, vội vã tìm trong nhà vệ sinh cũng ko có, ra ngoài hành lang khách sạn kiếm cũng ko thấy, em lo quá anh à…” – Ngọc Anh dồn dập nói.
- “Cái gì…???” – cả anh Vũ và tôi cùng đồng thanh hét lên.
- “Anh hỏi quầy tiếp tân, đúng là có thấy một bé gái vừa ra ngoài, nhưng hỏi thêm thì họ ko biết cô bé ấy đi đâu?” – anh Vũ vừa vò đầu vừa nói với cả đám.
Cả bọn đều lo lắng, bầu không khí trở nên im ắng và căng thẳng…
- “Trời ơi, nó đi đâu vào cái giờ này thế này. Sao ko nói với ai tiếng nào hết???” – anh Vũ đấm đấm vào trán, nhăn mặt nói.
- “Thôi, chúng ta chia nhau ra tìm đi, chắc Vi chưa đi xa lắm. Chúng ta 5 người chia ra 5 hướng tìm cho nhanh, hẹn 5h gặp lại ở cửa khách sạn.” – Ngọc Anh bình tĩnh nói với cả đám.
- “Uh, chúng ta làm theo Anh đi. Mọi người nhớ cẩn thận!!!” – anh Vũ chốt lại rồi vội vã mở đường ra ngoài trước.
Khanh, Tuấn, Anh cũng chia ra đi tìm Vi, tôi cũng chọn 1 hướng mà tìm. Nhưng tất cả như vô vọng, sau 10ph tìm tòi khắp các ngả đường, tôi ko hề thấy bóng dáng xinh xắn đó. Tôi dừng lại, tôi biết tìm kiểu này sẽ chẳng bao giờ tìm được, tôi ráng suy nghĩ trong đầu, nơi nào, nơi nào mà Vi có thể đến, nguyên ngày hôm qua, Vi có để ý nơi nào ko, Vi có biểu hiện khác thường lúc nào, ở đâu…
Suy nghĩ nát cả óc, tôi mới chợt nhớ đến cái đồi cát hồi chiều. Có thể là nơi này lắm, ko còn cách nào khác, tôi đành đi ra bãi biển, cố gắng nhớ lại vị trí cái đồi cát rồi đến đó.
Trời vẫn còn hơi tối, ánh sáng lờ mờ gần đó cũng giúp tôi phần nào mò mẫm được đến cái đồi cát. Không khí sương sớm se lạnh, tiếng sóng biển vỗ rì rào âm ỉ nhưng mạnh mẽ như có thể nghiền nát mọi thứ, cùng với sự yên tĩnh quanh đây càng làm cho tôi lạnh sống lưng và lo lắng cho Vi.
Và tôi chợt thờ phào một hơi thật dài khi loáng thoáng thấy được một bóng hình nhỏ nhắn đang ngồi trên cái đồi cát đó. Ngồi trên đó, cái bóng không động đậy, dường như hoà quyện vào không gian bóng tối xung quanh, càng làm tăng thêm sự đáng sợ và rợn tóc gáy. Nếu mà ko phải quá quen thuộc với Vi, tôi đã nghĩ đó là…ma. Nhưng khi nhìn thấy, trái tim tôi mách bảo rằng, đó là Vi, chính là trò ấy.
Tôi thắc mắc, trời sáng chưa tỏ, lần mò một mình ra tận đây, tôi là một thằng con trai mà cũng còn không dám, nói chi một đứa con gái như trò ấy. Tôi ko nghĩ rằng trong Vi lại có một tính cách độc lập, mạnh mẽ và…gan dạ đến vậy…...