↓↓ Truyện Hay Nói Yêu Em 7 Lần Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Đến giờ chiều, sau khi cả hai cơm nước xong xuôi, xin phép bố mẹ của nhỏ đi xem phim và được sự chấp thuận của họ, Tùng Linh vô cùng phấn khởi. Nhỏ lên lầu sắm tuồng đi xem phim.
Khi mở cổng nhà ra thì nhỏ đã thấy Tuấn Anh ở trước cửa nhà nhỏ đợi sẵn rồi.
Tùng Linh vừa nhìn thấy Tuấn Anh, nhỏ xém chút chảy nước miếng. Cái tên này, sao lại đẹp trai đến như thế chứ, huhu
Tuấn Anh bận một chiếc áo thun trắng ngắn tay đi kèm chiếc áo sơ mi kẻ sọc xanh trắng, quần jean đen cùng giày sandan. Phải nói là trông cậu cực kỳ cool.
Nhỏ không thể không thừa nhận, tên này quá ư là đẹp trai, hắn chỉ cần ăn bận hết sức bình thường vẫn hơn hẳn bao nhiều người khác.
- Lên xe đi, anh chở em – Giọng Tuấn Anh vang lên cắt đứt vẻ u mê của nhỏ
Tùng Linh lắc lắc đầu thầm mắng mình bị cuốn hút mà quên mất nhiệm vụ chính của mình. Nhỏ vội vàng từ chối:
- Không cần đâu. Em tự mình chạy xe là được rồi.
Tuấn Anh thấy nhỏ lắc đầu từ chối thì có chút lấy làm lạ, cậu nhìn nhỏ với ánh mắt nghi ngờ. Không biết có thật là nhỏ muốn đi xem phim thật hay không?
Tùng Linh đương nhiên tinh ý nhận ra ánh mắt của Tuấn Anh, nhỏ vốn là sắp đặt để Quỳnh Chi giả vờ như cùng ngồi xem phim kế bên Tuấn Anh, sau đó rủ nhau đi ăn, đương nhiên là Quỳnh Chi sẽ không đi xe và Tuấn Anh sẽ chở chị ấy. Cho nên Tùng Linh phải đi xe riêng một mình, nhỏ vội vàng giải thích trước khi bị nghi ngờ:
- Thôi đi. Để anh chở em, lỡ bị bạn bè nhìn thấy. Họ lại đồn ầm lên là em với anh đang cặp kè bồ bịch thì khổ. Em thì không sao, chỉ sợ là phiền phức cho anh mà thôi.
Tuấn Anh thấy nhỏ nói có lý thì gật đẩu:
- Ừ.
Tùng Linh lập tức mở rộng cửa rồi lấy xe đạp của mình chạy ra ngay lập tức.
Sau khi nhỏ đóng cửa lại thì lập tức trèo lên xe phi đi ngay.
Đó là một sự khác biệt…
Không chỉ là khác biệt ở thể lựa giữa nam và nữ. Mà là sự khác biệt giữa hai chiếc xe: Một chiếc là xe đạp bình thường và một chiếc là xe đạp bất bình thường được chạy bằng…điện.
Cũng may là Tuấn Anh không có phóng vù đi bỏ mặc nhỏ mà nhẫn nại chạy với tốc độ rùa bò theo nhỏ. Tùng Linh thấy thế cũng ái ngại, nếu cứ thề, lần sau Tuấn Anh chưa chắc chịu đi với nhỏ nữa, mà nếu không đi thì làm sao nhỏ tạo cơ hội cho Quỳnh Chi gặp mặt được. Nghĩ tới nghĩ lui, Tùng Linh bèn hắng giọng nói:
- Anh! Để em kể anh nghe một câu chuyện cười ha.
Không để Tuấn Anh đồng ý, nhỏ bắt đầu kể:
Có ba người thi xem ai chịu được mùi hôi của heo lâu nhất:
- Người thứ nhất: vào chuồng heo được hai ngày thì chạy ra bảo:” Hôi quá chịu không nổi”
- Người thứ 2 vào được ba ngày thì chạy ra không nói được gì?
- Chỉ còn lại người thứ 3 ở trong đó. Sau một tuần, anh biết chuyện gì xảy ra không?
- Chuyện gì – Tuấn Anh không đoán ra bèn lên tiếng hỏi – Chẳng lẽ heo lại chạy ra sao?
- Haha, chính xác là heo đã chạy ra – Tùng Linh bật cười lớn bảo – Anh nghĩ xem, cái người thứ 3 đó khủng khiếp như thề nào mà đến nỗi heo ở bẩn còn phải bỏ chạy trước anh ta cơ chứ.
Tuấn Anh cũng bật cười, lắc đầu khẽ mắng:
- Em đúng là bi hâm, toàn kể chuyện gì đâu không?
Bị Tuấn Anh mắng mình hâm, Tùng Linh chẳng chút buồn mà còn cười khoái chí bảo:
- Khi ai đó nói bạn “HÂM”
Có nghĩa là ai đó:
+ Đang luôn (H)ạnh phúc khi có bạn
+ Đang luôn (Â)m thầm quan tâm bạn
+ Và luôn (M)ong nhớ bạn..
Sau đó Tùng Linh quay sang Tuấn Anh nói một câu trêu ghẹo:
- Anh à, không phải là anh đang âm thầm tỏ tình với em đấy chứ?
Tuấn Anh bậc cười lắc đầu nói:
Hâm ở đây có nghĩa là:
+ Khủng khiếp như (H)ung thần ác quỷ.
+ Sợ đến nổi (Á)m ảnh trong giấc mơ
+ Lánh xa vì (M)ê trai đến ngu ngốc
- Toàn nghĩa là, nhìn em trông chẳng khác nào hung thần xấu xí chẳng muốn nhìn, mơ mà thấy em có nghĩa là thấy ác mộng, và bộ dạng mê trai của em khiến người ta không biết có bao nhiêu sự ngốc ngảy ra ngoài phải tránh kẻo bị lây sự ngốc nghếch đó.
Tùng Linh nghe Tuấn Anh nói thế thì bĩu môi giận dỗi không thèm nói tiếp. Hậm hực đạp xe cầu mong cho au đến rạp chiếu phim.
Cuối cùng, cả hai đã đến rạp chiếu phim.
- Em thích xem phim gì? – Tuấn Anh quay sang nhỏ hỏi, dù sao cũng là đi vì nhỏ, nên để nhỏ tự chọn phim mình thích xem nhất.
- Để em xem đã – Tùng Linh đưa mắt tìm hiểu mấy poster phim trên tường, dù sao chỉ là kết đôi cho hai người bọn họ, cho nên cần phải chọn phim nào đó kinh dị một chút, đáng sợ một chút để cho Tuấn Anh có cơ hội làm anh hùng che chở cho người đẹp chứ. Hehe
Nhỏ nhìn cái poster kinh dị trên tường, hứa hẹn một bộ phim đầy sự rùng rợn tha hồ cho Quỳnh Chi ở bên cạnh Tuấn Anh mà không bị nghi ngờ gì hết.
Đang định nói cho Tuấn Anh biết bộ phim mà mình định xem thì chuông điện thoại của Tùng Linh vang lên.
Là Quỳnh Chi gọi
Tùng Linh hơi cau mày, chẳng phải đã bảo là khi nào nhỏ mua ba vé xem phim, sau đó đi vào rồi mới gọi điện cho nhỏ biết để nhỏ lén chuồn ra đưa vé cho Quỳnh Chi vào.
Tất nhiên lúc đó Tuấn Anh sẽ ngồi giữa nhỏ với Quỳnh Chi, Quỳnh Chi sẽ nhân cơ hội đó mà…hehe…đầu óc nhỏ qúa ư đen tối mà.
Sợ Tuấn Anh nghe thấy nhỏ bốc điện thoại nói thật khẽ:
- Chị, em đây, chờ em mua vé đã nha chị.
…
- Chị nói cái gì? Không đến được
Thấy Ánh mắt mọi người có vẻ tập trung về phía mình, Tùng Linh hơi chột dạ, Tùng Linh nhỏ tiếng hỏi:
- Vậy đến cuối giờ chị có đến được hay không?
…
- Vậy em chờ chị đến lúc đó nhé, nhưng nhớ là phải giả vờ theo kế hoạch của em đó nha – Tùng Linh sau khi nghe Quỳnh Chi bảo sẽ đến trước khi phim chiếu xong và coi như mình vừa xem phim xong đi ra. Kế hoạch đành bỏ qua bước đầu tiến thẳng đến bước thứ 3 luôn.
Tùng Linh nói xong thì cúp điện thoai, vừa quay lưng lại thì đã thấy Tuấn Anh đứng sừng sững sau lưng mình. Nhỏ đúng là có tật giật mình, mặt mày bỗng tái mét, nhỏ không biết Tuấn Anh có nghe được những gì nhò nói hay không?
- Sao anh lại nghe lén người ta nói chuyện điện thoại chứ? – Nhỏ sững cồ nhìn Tuấn Anh quát.
Tuấn Anh liền giơ tay gõ đầu nhỏ một cái rồi mắng:
- Anh mà thèm nghe lén em sao, anh đứng đây từ nãy giờ rồi.
- Vậy anh đứng đây làm gì?
- Anh đang hỏi em, muốn xem phim gì?
- Thì phim đó đó – Tùng Linh giơ tay chỉ ngay bộ phim kinh dị mà lúc nãy nhỏ định mua vé phục vụ kế hoạch chua đổ Tuấn Anh của nhỏ mà diễn viên chính là Quỳnh Chi.
Mà diễn viên chính giờ đã vắng mặt, khiến nhỏ không khói chán trường. Đang xa sầm nét mặt thì nhỏ chợt nhận ra một điều:
- Khoan đã – Nhỏ nhằm Tuấn Anh kêu lớn, muốn ngăn Tuấn Anh mua vé xem phim, nhưng đều đã muộn, trên tay Tuấn Anh là hai vé xem phim kinh dị mà lúc nãy nhỏ vừa chỉ vào tấm poster.
Nhỏ nuốt nước miếng cái ực rồi nhìn hai tấm vé trên tay Tuấn Anh với những hình ảnh máu me đáng sợ trong đầu. Cái poster này đúng là không dành cho người yếu tim mà.
Hồi nãy chẳng qua là nhỏ muốn để cho Quỳnh Chi có cơ hội sợ hãi đặng nép vào Tuấn Anh một cách công khai thôi, còn nhỏ thì cứ lén lút đi ra là xong rồi. Nhưng bây giờ thì…
- Anh à, nếu anh không thích phim này chúng ta có thể đi đổi lại phim khác cũng được.
Tùng Linh kéo tay Tuấn Anh định lôi cậu trở về phòng bán vé để đổi hai tấm vé phim kinh dị này nhưng không ngờ Tuấn Anh đã giữ tay nhỏ lại và Bảo:
- Không cần đâu. Anh cũng thích xem thể loại phim kinh dị này, cũng định xem phim này từ khi nó giới thiệu. Anh nghĩ em không thích xem phim kinh dị, không ngờ em cũng thích nó. Vậy thì cứ xem thôi.
Sét – đánh – giữa – trời – quang khiến Tùng Linh có hối cũng không kịp. Ai nói nhỏ thích xem phim kinh dị chứ, trên dời này nhỏ ghét nhất là phim ma, thứ hai là phim kinh dị, vậy mà…thôi thì tự làm tự chịu vậy....