NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Hay Nói Yêu Em 7 Lần Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Âm thanh mở đầu đã đủ khiến người ta sởn tóc gáy rồi, da gà lông vịt gì gì đó của nhỏ đều nổi lên hết không xót cọng nào, tóc nhỏ thiếu điều dựng đứng lên nữa thôi.
Rõ ràng lúc nãy còn thấy bình thường, vậy mà chỉ sau khi âm thanh nổi lên thì đã thấy lạnh ngắt, nếu có điều ước, nhỏ chỉ muốn mình có hai cục gòn nhét tai để không phải nghe âm thanh khiến người ta sợ hải đến như thế.
Mặc dù sợ vô cùng nhưng nhỏ quyết làm anh hùng cho nên cắn răng nhắm mắt cong ngón chân lại để…ngồi run.
Một bộ phim kinh dị rùng rợn từ giây phút đầu tiên và xuyên suốt tập phim…khiến cho cơ thể nhỏ luôn luôn sợ hãi, không ngừng thay đổi
5 phút đầu: Hít thở nhanh
15 phút sau: Tim đập mạnh gần nhảy ra ngoài, người lạnh toát, chân tay co quắp, bám chặt thành ghế.
Tuấn Anh mua hai phần nước, một phần bắp, nhỏ muốn ăn cho quên đi cảm giác sỡ hãi, ấy vậy mà nhỏ thò tay qua bốc có nắm bắp mà còn khiến bắp rơi vun ***, nhưng sợ Tuấn Anh phát hiện ra vẻ nhát cáy của mình, nhỏ cố cười ha ha bảo:
- Phim này hay ghê ha, nhưng vẫn chưa kinh dị lắm.
Nhìn sắc mặt bình thản không chút sợ hãi nào của Tuấn Anh mà nhỏ muốn đập đầu dễ sợ. Phải chi Tuấn Anh cũng sợ thì nhỏ cũng đâu cần sợ mất mặt tỏ vẻ anh hùng, thực chất là anh hùng rơm, mà nhỏ sẽ giống biết bao người, co chân lên ghế ngồi run công khai như thế.
Đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, Tùng Linh thấy muốn khóc vô cùng, đúng là ông trời quá nỗi bất công với nhỏ.
Trông khi trong rạp, ngồi xung quanh nhỏ đều là các cặp tình nhân hết, mấy cô bạn nữ kia cứ nhào vào lòng bạn trai mà sợ hãi, còn nhỏ, hic. Nhào vô ai bây giờ, chỉ có mỗi Tuấn Anh bên cạnh, mà cái ông này, nhỏ mà nhào vô, ông đã đá nhỏ bay ra ngoài rồi.
Đau buồn thương tiếc cho bản thân bất hạnh, Tùng Linh ngồi ngâm nga trong miệng bài tinh thần độc thân của dân teen bây giờ.
Hỡi đồng bào cả nước
Khóc sướt mướt cũng không được chi
Lâm ly bi đát cũng chẳng được gì
Thôi thì cứ quấn chăn mà ngủ đi
Yêu làm gì cho đời thêm khổ,
Thà ăn nhậu tẩm bổ còn hơn
Vì 1 hội độc thân kiêu sa – xuyên quốc gia – thủng quốc tế
Tui xin khẳng định 1thực tế
Ế đang là xu thế của thời đại
Tuấn Anh thấy nhỏ lẩm bẩm thì hỏi:
- Em sợ à?
- Sợ gì mà sợ.
- Không sợ mà làm gì ngồi lảm nhảm thế, không phải em bị bệnh lâu năm mà giấu chứ – Tuấn Anh nhìn nhỏ cười cười trêu.
- Có anh bị bệnh lâu năm mà giấu thì có, tại thấy phim không hay như lời đồn đại nên ngồi tự kỷ chút thôi. Mà anh không biết à, con người ai chẳng có máu điên chứ.
Nói xong nhỏ hĩnh mũi” hứ” một cái rồi ca thầm một câu:
“Mỗi ngày tôi chọn một giờ điên. Ngồi nói huyên thuyên cho hết muộn
phiền”
Tuấn Anh lắc đầu chịu thua trước vẻ điên điên của nhỏ quay đầu ngồi xem phim tiếp.
30 phút sau: nhỏ cảm thấy buồng tiết niệu của mình đang biểu tình dữ dội đòi thoát ra ngoài.
Điệu này thật sự là không ổn. Đến đi mà nhỏ còn không đi nổi nữa là…chân lạnh cóng đến tê luôn. Đứng còn không nổi chứ đừng nói là đi.
Thôi thì mất mặt một chút còn hơn, nhỏ túm lấy tay của Tuấn Anh khi mà trên màn hình, tên sát thủ đang giơ con dao về phía một nhân vật và đâm xuống…
Mấy chục tiếng thét thét lên, Tùng Linh cũng sợ vô cùng, nhỏ ôm chặt tay Tuấn Anh đầy sợ hãi đến nỗi không dám nhìn lên màn hình.
Một lúc sau…
- Hết rồi – Giọng Tuấn Anh gần như đang cười bảo.
Nhỏ he hé nhìn lên màn hình, quả thật là cảnh vừa nãy đã chuyển rồi, Tùng Linh nhẹ nhàng thở phào, lấy tay vỗ ngực, nhăm mặt nhìn Tuấn Anh một cái rồi khóc thầm, đúng là quá mất mặt.
Khi nhỏ rút tay về, thì Tuấn Anh đã nắm lấy tay nhỏ luồn tay mình vào mấy ngón tay nhỏ nắm chặt để trên ghế.
Tùng Linh ngây người nhìn Tuấn Anh, mà gương mặt Tuấn Anh vẫn bình thản xem phim như cũ. Đôi khi nhỏ biết Tuấn Anh rất tế nhị, nhưng không ngờ Tuấn Anh lại tế nhị đến thế. Thừa biết nhỏ sợ, nhưng không trêu chọc nhỏ mà còn giúp nhỏ xua đi sợ hãi trong lòng. Trong lòng nhỏ rộn lên cảm xúc, tim đập thình thịch không hiểu vì sao
Tay Tuấn Anh như có điện, dòng điện như xét khắp cơ thể nhỏ. Nắm tay thôi mà, trước giờ nhỏ nắm tay con trai đâu ít, cứ xem như anh em bình thường, vậy mà hôm nay sao lại thế, cảm thấy nóng đến cả mặt luôn rồi.
Tùng Linh về nhà ngồi chống cằm cả buổi, đầu óc nhỏ trở nên lơ tơ mơ vô cùng. Bàn tay bị Tuấn Anh nắm đến giờ vẫn cảm thấy tê tê như bị điện giật. Nói thiệt là khi Tuấn Anh buông tay khỏi tay nhỏ, nhỏ cảm thấy luyến tiếc vô cùng.
Tùng Linh không biết hiện giờ nhỏ làm sao nữa, từ nãy giờ hết đứng đến ngồi đi ra ban công phòng nhìn xem Tuấn Anh đã về nhà chưa.
Đúng theo dự kiến của nhỏ, hai người vừa ra thì đã thấy Quỳnh Chi đứng bên ngoài rồi, vừa nhìn thấy hai người, Quỳnh Chi đã lên tiếng cười chào ngay lập tức. Tùng Linh cũng lập tức cười chào lại còn xem như nhọ và chị Quỳnh Chi như hai chị em vô cùng thân thiết.
Sau đó, cuối cùng dưới sự đốc thúc của nhỏ cùng vẻ mong manh tội nghiệp đầy đáng thương của Quỳnh Chi, Tuấn Anh vô cùng nam tính không cần phải bắt ép mà tình nguyện đưa Quỳnh CHi về nhà.
Chỉ có điều…khi nhỏ nhìn thấy Quỳnh Chi hơn hở ngồi phía sau xe của Tuấn Anh, nhỏ tự nhiên thấy buồn.
Về nhà cứ thấp thỏm tò mò không biết hai người kia ra sao nữa.
Tùng linh chán nản thở dài mở máy lên mạng, nhỏ lên facebook uể oải đánh chữ treo một câu status:” Tui có chuyện muốn kể với mấy bà, ba giờ ngày mai gặp nhau ở Cát Đằng nhé”
Đăng xong nhỏ chẳng chờ tui bạn đồng ý hay không, nhỏ tắt máy ngay rồi đứng thơ thẩn ngoài ban công chờ xem Tuấn Anh về chưa. Tuấn Anh đi cũng hơn nữa tiếng đồng hồ rồi mà Tuấn Anh đi xe đạp điện không lí nào về trễ đến thế. Chắc là Quỳnh Chi đã giữ lại. Nhỏ buâng khuâng không biết hai người đó đã làm gì?
Lòng Tùng Linh nhộn lên đầy khó chịu, cảm xúc này quả thật khác thường quá.
Nhỏ cố công lấy tập ra ngồi học bài thế nhưng trong đầu nhỏ đều chứa đầy hình ảnh lúc Quỳnh Chi ngồi sau xe Tuấn Anh cười hạnh phúc.
Tùng Linh đưa tay cầm bút lên trên quơ qua quơ lại xua đi hình ảnh như đám mây đen tụ trên đầu mình, đến nỗi suýt té xuống ghế. May mà nhỏ chụp kịp cái cạnh bàn nếu không thì thành chiến sĩ hy sinh cho mặt trận mơ tưởng rồi.
Tùng Linh nhìn lại cuốn vở bài tập của mình, nhỏ cảm thấy có ngồi tiếp cũng chẵng thể giải nổi một con chữ nữa là, cuối cùng nhỏ châp tay nhìn quyển bài tập thầm nghĩ trong đầu:” Biển học mênh mông, quay đầu là giường”, đi ngủ cho khỏe thân.
Thế là nhỏ cứ thế thả người lên giường rồi lăn qua, lăn lại mà vẫn…trằn trọc không ngủ được. Điều này đúng thật là lạ, nhỏ vốn là heo ngủ mà vì sao nằm nãy giờ vẫn không ngủ được.
Hôm nay nhỏ đúng là bị phim kinh dị ám rồi, chắc chắn là thế rồi, nếu không, tự nhiên hôm nay đi xem phim về nhỏ lại như thế chứ?
Nghĩ tới phim kinh dị, nhỏ rốt cuộc cũng thấy ớn lạnh da gà, vội vàng chùm chăn lại kín mít để khỏi phát run, cuối cùng thì trong không khí ngột ngạt ít ỏi của tấm chăn, nhỏ cũng đã chìm được vào giấc nhủ say của mình.
Sáng hôm sau, Tùng Linh bỗng dậy thật sớm dù hôm nay là ngày chủ nhật, nhỏ có quyền tự do ngủ thả phanh không ai ngăn cả cả thế màlăn hoài vẫn không ngủ tiếp được. Nhìn cái đồng hồ mới 6 giờ, nhỏ thật muốn quăng bể.
Nhưng nhỏ chợt nhớ lại cái lí do mà trong tiềm thức nhỏ đã đặt cái đồng hồ sinh học của bản thân, đó là dậy sớm để gặp Tuấn Anh, cho nên Tùng Linh ngồi bật dậy thoải mái vươn vai hát một câu:
“Cám ơn đời mỗi sáng mai thức dậy
Ta thấy mình vẫn sống nhăn răng”
Hấp tấp đi xuống giường, Tùng Linh vướn vào cái mền thế là té cái đùng đau điếng, nhỏ muốn khóc dễ sợ luôn. Đã vậy không biết cái gì đã đâm vào mông của nhỏ nữa, đúng là xúi quẩy vô cùng. Khi nhỏ lọm cọm đứng dậy tìm đôi dép thì lại bị mất một chiếc đâu mất tiêu, Tùng Linh âu sầu ngửa mặt lên trời than thở:...
« Trước1...3233343536...42Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

Polly po-cket