↓↓ Truyện Nơi Ấy...Ngoảnh Lại Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Xe chạy tầm 3 tiếng đồng hồ thì tới nơi. Ra đón mình là ông nội. Ông năm nay đã ngoài 60, nhưng thời gian không thể xóa nhòa nụ cười thường trực, nét yêu đời pha chút nghiêm khắc ở ông, ông đẹp lão. Thấy cái là ông nhận ra mình ngay, chả bù cho mình cứ quay ngang quay ngửa tìm ông.
- Mả cha anh! Giờ mới về thăm ông bà được. Lên xe ông chở về, có mệt không cháu?
- Dạ! Cũnghơi mệt nhưng vui ông à! Ông cứ để con lái xe cũng được.
- Gớm, anh có biết đường không. Mày cứ để ông làm tài xế cho mày.
- Dạ! Vậy tùy ông. – Tôi ngoan ngoãn ngồi lên xe, hướng mắt về phía trước.
- Ơ ông ơi? Ai kia như chú Cường gần nhà mình phải không ông?
- À! Chú Cường! Ra đón cái Lan Anh vừa đi lên tỉnh về thì phải.
- Ơ! Thế kia là Lan Anh hả ông?
- Cái thằng! Mới có 5 năm mà mày quên hết rồi à? Cái Lan Anh chơi với mày từ cái thời đóng khố còn gì nữa.
Trời ơi! Cô bé có đôi mắt to tròn ấy là Lan Anh, cô bạn hồi cởi quần tắm truồng của tôi. Năm năm không gặp mà nhìn nó khác quá. Nhìn tinh nghịch, hai má núm đồng tiền duyên dáng, cao ráo, ra vẻ thiếu nữ ra phết, không quá kiêu xa như con gái thành thị, không quá quê mùa, cái đẹp duyên dáng lạ thường mà…khiến bao ánh mắt thèm thuồng. Tôi còn nhớ cái ngày chuyển đi hai đứa cứ nhìn nhau mà khóc. Thế mà bao lâu nay trong ký ức của tôi lại không có hình bóng cô bé đen nhẻm, nghịch ngợm đó. Nhưng hôm nay, lại ùa về, ước gì cái tuổi thơ của tôi được quay lại. Con người ta khi còn nhỏ thì ước gì mình lớn nhanh để khỏi phải đi học, khỏi phải nghe mẹ la. Tới lúc lớn rồi thì lại ước gì cái tuổi thơ đó quay lại.
- Ơ! Anh cu tèo…hì hì- mải nghĩ mà Lan Anh đã nhận ngay ra tôi. Chiến hữu phá làng phá xóm. Cơ mà mới gặp mà nó đã lôi cái tên cúng cơm của tôi ra troll.
- Cái tít phải không? Thế mà anh không nhận. Mà anh có tên nha mầy, không còn cu tèo nữa đâu.
- Em cũng có tên chứ bộ. Cứ tít, tít hoài.
- Hề hề tại em kêu anh trước mà.
Hai đứa cứ thao thao bất tuyệt mà quên đi hai bậc phụ huynh.
- Về thôi hai đứa. – Chú Cường phá tan cuộc “tâm sự” của hai nhóc.
- Dạ! Ba kèm ông hai đi, để anh Hell lai con nha ba?
- Thôi được, hai đứa đi chơi nhanh nhanh còn về ăn cơm nha? Đúng là tuổi trẻ.
Son phải biết, được lai người đẹp sau lưng. Khỏi nói nhé. Lên con dream của chú cường. Em- Lan Anh- ngồi sau. Không như con gái thành phố, em nó ngồi xa lắm các bác ợ. Đường thì khó đi mà em nó lại ngồi xa nên rất là khó đi.
- Nhóc ngồi gần anh lại coi.
- Mơ đi sói ạ!
- Sặc! Đường khó đi! Nhóc ngồi vậy ngã ráng chịu á…
- Xí…
Nói vậy mà vẫn biết điều nhích gần lại. Cơ mà gần thế này thì khó đi hơn đấy…
- Anh tèo…ý quên! Anh Hell về nghỉ tết dương ha?
- À! Ừm…thế nhóc học lớp mấy rồi?
- Em năm nay 12 anh.
- Học ở đây vui ha?
- Chán bỏ xừ! Em thích lên thành phố hơn.
- Hey…học ở đây là nhất rồi nhóc ạ. Thành phố không hay như ở quê mình đâu.
- Thật anh ha?
- Anh đùa nhóc chắc.
- Vậy em không lên thành phố nữa anh Tèo ha?
Ngây thơ, hồn nhiên, đó là tất cả những gì mình có thể nói về cô bé này. Nói tóm lại thì hôm nay em nó được nghỉ tết dương, vừa lên tỉnh thăm bà nằm viện. Nhà em cũng xa trường cấp 3 tầm 20 cây số nên phải ở cùng chú bác lên đó. Chả biết duyên trời hay sao mà cho mình gặp em, hên hay xui cũng không biết nữa. Mình vừa lái xe, em nó vừa chỉ đường và kiêm luôn hướng dẫn viên du lịch.
Xe đi được một đoạn thì trước mắt hai đứa là cảnh, phải nói là bồng lai tiên cảnh. Mặt hồ lặng như tờ trong cái xe xe lạnh của mùa đông, ánh nắng cuối ngày hắt lên khỏi mặt nước phả vào mặt hai đứa, nó như vị thần của quê hương đang rửa tội cho thằng nhóc tội lỗi là mình, xa xa là khói bếp của những ngôi nhà đơn sơ, hay đôi khi là vài cái thuyền đang chống chèo cho kịp bữa cơm tối, lác đác những chú trâu đang cố ngoi mình theo cái roi của thằng trẻ con ngây thơ. Tất cả, làm mình chết lặng. Một cảm giác mà có lẽ đời người không mấy khi có được.
Mình dừng xe và lặng người vì cảnh, vì tình…tình yêu quê hương. Em ngồi sau xe xích lại gần mình hơn, hai mắt thao láo…chả hiểu mình đang dừng xe làm gì?
- Sao dừng vậy anh? Có…có…gì à?
Mình phì cười! Chắc cô bé tưởng mình bị ma nhập đây mà.
- Đâu có! Cảnh đẹp quá nên anh dừng xe lại coi thôi.
- Trời! Anh làm em hết hồn à! Sao em chả thấy đẹp gì zậy?
- Tại em thấy xuất mà, anh xa quê gần 5 năm rồi, hôm nay trở lại anh thấy mọi thứ lung linh quá. Anh thật tiếc vì bấy lâu nay mình đâm đầu vào những thứ vô bổ mà quên đi một thứ quan trọng nhất đó là: quê hương, là gia đình em ạ… – Chả hiểu sao lúc này mình nói hay ghê vậy.
- Anh có tâm sự à?
- Đâu…có…về thôi em.
Tiếc nuối vì cảnh vật phía trước, mình lại lai em về trong một tâm trạng…khó tả. Em cũng không nói với mình lời nào, chỉ nhè nhẹ…xích lại gần mình.
Sau bao năm xa cách thì có lẽ đó là đêm vui nhất. Mình và em, hai đứa ngồi gần nhau ngắm cảnh mặt hồ xa xăm. Hôm nay em để tóc xõa, có lẽ là vừa gội, và mái tóc đó phảng phất một mùi hương rất lạ, rất đặc trưng…làm đê mê thằng con trai như mình. Em mặc áo chấm bi, quần đùi khoe đôi chân dài miên man. Ngồi gần mà mình cứ…hừng hực.
- Anh Hell về nghỉ lâu vậy?
- Tầm vài ngày là anh đi rồi.
- Tiếc anh ha?
- Tiếc gì? Mất tiền ha? – Mình troll tí.
- Xí…Tiếc vì anh đi sớm không ở lại chơi lâu với Lan Anh được chứ sao.
- Thế chứ giờ em tiếc hoài à?
- Chả nói chiện với anh nữa…hứ…
Nói cái là phụng phịu ngoảnh đi mất. Con gái hay thất thường thế mà.
- Hơ hơ anh đùa đấy. Từ giờ anh về quê nhiều mà.
- Thật anh ha? – Cái mặt lại tươi ngay được.
- Ừm…thế nhóc học hành sao?
- Em hả? Học ngu lắm anh ơi.
- Sạo! Anh biết thừa em học sinh giỏi 3 năm liền liên tiếp rồi.
- Sao anh biết hay vậy?
- Anh đoán mò chứ sao.
Nói rồi mình cười hềnh hệch. Đúng là chưa bao giờ mình cười tự nhiên như thế chỉ từ khi gặp lại cô bé này.
- Thế anh Hell có người yêu chưa? – Quả này ghê…
- Anh hả? Có rồi, người yêu anh xinh, ngoan hiền cơ mà anh đợi hoài mấy năm nay chưa thấy xuất hiện hì hì
- Anh giỏi đùa ghê.
- Thế nhóc có chưa?
- Em mà yêu ba em cạo đầu, bôi vôi bỏ chôi sông luôn á.
- Sặc! EM mà yêu chứ ai biết được. Con gái như em có người yêu hết rồi.
- Ngoài em ra! hì hì mà ở thành phố zui anh ha? Ở quê mình chán chết.
- Không à! Ở đây có em là vui rồi. – Chả biết là mình đang nói thật hay đùa nữa.
- Lại xạo nữa. – mặt đỏ rồi nhé,,hé hé…
- hì hì thế em về mấy hôm?
…bala…bala…
Ngồi được lúc thì em nó có điện thoại, ba em nó ra kêu em nó zô nghe, thoáng qua là cái điện thoại của em nó đổ chuông từ nãy tới giờ. Em nó zô lấy điện thoại cái là ra ngồi với mình ngay. Nhưng mà từ lúc đó thấy em nó nhắn tin ghê lắm, với cả chạy ra chỗ khác nghe điện thoại nữa. Sắc mặt cũng thay đổi liên tục. Chắc là có biến với boy friend.
- Cãi nhau với người yêu ha?
- Đâu có, tại tụi bạn nhắn tin nên em phải nhắn tin lại. Mà số điện thoại anh là gì vậy?
Chết cha! Không có điện thoại thì quê quá.
- Anh không có điện thoại đâu. Em cứ nhắn tin zô số điện thoại là được rồi 09xxxxxxxx
- Ok anh. Hì hì mà em zô ngủ anh ha? Có gì mai em dẫn anh đi thăm quê....