↓↓ Đọc Truyện Bạn Trai Xấu Xa Full Online
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Trác Phi Dương chẳng những dám vô cớ bắt cóc và giam giữ Thư Phàm. Hơn nữa, còn đẩy Thư Phàm vào hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Nếu Trác Phi Dương để Thư Phàm xảy ra chuyện gì, Hoàng Tuấn Kiệt hắn thề sẽ vĩnh viễn bám theo Trác Phi Dương ở khắp nơi để trả thù.
Ý nghĩ thù hằn sục sôi trong cơ thể, khiến bước chân của Hoàng Tuấn Kiệt trở nên vững chắc và nhanh nhẹn hơn. Hắn di chuyển giữa các hàng cây như một con báo. Đôi mắt hắn sáng ngời, khí thế hiên ngang như đang đi giết giặc. Đúng! Kẻ thù của hắn là bọn sát thủ không gớm máu tanh kia. Đồng thời Hoàng Tuấn Kiệt muốn đánh nhau một trận với Trác Phi Dương, muốn tranh giành thắng thua với hắn.
Cách thác nước gần mười mét, đột nhiên con chim hải âu kêu lên những tiếng chói tai. Theo phản xạ, Hoàng Tuấn Kiệt dừng lại, đưa tay ra hiệu cho ba người đàn ông đi theo sau. Từ lúc biết con chim hải âu có thể dẫn mình đến chỗ của Thư Phàm và Trác Phi Dương, Hoàng Tuấn Kiệt đã dùng tín hiệu liên lạc với hai nhóm còn lại. Lúc Hoàng Tuấn Kiệt đến nơi, cũng là lúc hai nhóm kia tiếp cận mục tiêu.
Gần mười tên sát thủ không biết mình đang bị ba nhóm người do Hoàng Tuấn Kiệt dẫn đầu, và ba nhóm người do phía bên nhà họ Trác do Tuấn Vũ dẫn đầu bao vây, vẫn vô tư ngồi gần thác nước lo chăm sóc tên sát thủ bị trúng độc.
Từ xa, Hoàng Tuấn Kiệt nhìn thấy Thư Phàm nửa đứng nửa quỳ dưới một gốc cây, tóc tai tán loạn, quần áo bị xé rách phân nửa, khuôn mặt dính đất cát, nước mắt không ngừng rơi, khuôn mặt nhỏ bé đã gầy đi trông thấy. Nhìn Thư Phàm bây giờ chẳng khác gì một cô gái vừa mới ốm dậy.
Hoàng Tuấn Kiệt lòng đau như cắt, hốc mắt đỏ hoe, khuôn mặt hắn trầm xuống, trái tim hắn đập gấp gáp trong lồng ngực. Vào giây phút trông thấy Thư Phàm, hắn rất muốn nhanh chóng xông ra cứu người, nhưng khi nhìn thấy nòng súng đặt đúng vào thái dương Thư Phàm, hắn lại tự dặn lòng là không nên manh động. Nếu không đây có lẽ là giây phút cuối cùng hắn còn được trông thấy Thư Phàm.
Thư Phàm nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của con chim hải âu. Biết nó đã trở về, trong lòng Thư Phàm có một niềm vui nho nhỏ. Thư Phàm thấy mình không còn cô độc trong trận chiến một mất một còn này nữa. Mối thù của Trác Phi Dương, Thư Phàm nhất định phải trả. Còn ân tình của hắn, Thư Phàm xin nguyện để kiếp sau trả hắn. Hắn là người đàn ông đầu tiên mang lại cảm giác ấm áp và hạnh phúc cho Thư Phàm. Hắn giống như một người thân trong gia đình. Thư Phàm thật lòng không muốn mất đi một người anh trai như thế.
Hoàng Tuấn Kiệt nén lòng chờ, hắn cẩn thận di chuyển gần đến chỗ Thư Phàm và bọn sát thủ đang đứng. Trời đã chuyển dần vào ban chiều, bọn sát thủ tin rằng đã giết chết được Trác Phi Dương, và đã bắt được Thư Phàm, nên bọn chúng không còn cần phải vất vả truy đuổi như mấy ngày vừa qua nữa.
Tiếng kêu của con chim hải âu, đã gọi bọn thú nhỏ trong rừng tụ tập lại gần thác nước. Đứng trong bụi rậm, chúng lấp ló cái đầu nhìn gần mười tên sát thủ và hình ảnh Thư Phàm đang bị trói dưới gốc cây.
Hình ảnh quỷ dị này khiến Hoàng Tuấn Kiệt và hơn mười đàn ông kinh ngạc đến mức há hốc mồm, mắt họ mở to hết cỡ để nhìn. Họ không hiểu nguyên nhân vì sao muông thú trong rừng lại kích động như thế.
Đã nhận được một bài học sâu sắc vào buổi chiều hôm trước, bọn sát thủ sau khi nghe những âm thanh kì lạ của con chim hải âu. Biết rằng con chim chính là nguyên nhân khiến muông thú trong rừng chống lại mình, bọn chúng lấp tức nổ súng bắn lung tung.
Muông thú trong rừng chạy và bay tán loạn, tạo nên cảnh tượng hỗn loạn chưa từng có. Lợi dụng cơ hội có một không hai này, Hoàng Tuấn Kiệt và hơn mười đàn ông lập tức hành động.
Mục tiêu duy nhất của Hoàng Tuấn Kiệt là đảm bảo an toàn và cứu thoát Thư Phàm khỏi vòng vây của bọn sát thủ.
Tiếng súng, tiếng bắn nhau nổ ra, làm vang cả một góc rừng. Trong khi những người đàn ông kia lo giải quyết bọn sát thủ, Hoàng Tuấn Kiệt lao đến bên cạnh Thư Phàm.
Thư Phàm trừng trừng nhìn hình ảnh Hoàng Tuấn Kiệt băng qua súng đạn, chạy về phía mình. Khi hình ảnh của Hoàng Tuấn Kiệt lọt vào trong đáy mắt, cũng là lúc trái tim của Thư Phàm tan chảy, trên môi Thư Phàm nở một nụ cười. Cuối cùng người đàn ông mà Thư Phàm, ngày chờ, đêm mong cũng đã
đến.
Nhìn thấy nụ cười nở trên môi Thư Phàm, và những giọt nước mắt trong veo không ngừng lăn dài xuống má, trái tim Hoàng Tuấn Kiệt vừa cảm thấy ngọt ngào vừa cảm thấy chua xót. Hắn không ngừng tự trách bản thân mình đã khiến Thư Phàm chịu khổ.
Tên có nhiệm vụ canh gác và trông chừng Thư Phàm thấy có biến, hắn ta tuy rằng tiếc thân hình ngọc ngà của Thư Phàm, nhưng vì nghĩ trong lúc chạy loạn không thể mang cả Thư Phàm theo, nên bóp cò nổ súng.
Khi tên kia vừa mới chạm vào cò súng, Hoàng Tuấn Kiệt nhanh tay hơn đã bắn hai phát liên tiếp, một phát trúng vào cánh tay phải của hắn, phát còn lại xuyên vào đầu hắn.
“Thư Phàm!” Hoàng Tuấn Kiệt khản giọng gọi, mũi khụt khịt. Hắn rất muốn khóc, khóc vì xúc động và khóc vì sung sướng. Người con gái mà hắn lúc nào cũng đặt trong tim, cuối cùng cũng đã tìm được và bình an vô sự.
Dùng dao Hoàng Tuấn Kiệt nhanh chóng cắt đứt dây chạc, ôm chặt lấy Thư Phàm vào lòng.
Thư Phàm vùi đầu vào ngực Hoàng Tuấn Kiệt. Có bao nhiêu nước mắt Thư Phàm đều tuôn hết cả ra. Bây giờ, Thư Phàm không còn cố tỏ ra mạnh mẽ nữa, Thư Phàm muốn khóc cho thỏa, muốn làm nũng, muốn được ôm ấp, muốn được vuốt ve và an ủi.
Hoàng Tuấn Kiệt hít lấy mùi hương trên cơ thể Thư Phàm, cố hít lấy hơi ấm mà đã hơn nửa tháng nay hắn không có cơ hội để cảm nhận. Hắn ôm Thư Phàm thật chặt, muốn Thư Phàm hòa tan vào cơ thể hắn, vĩnh viễn cũng không chia lìa.
Vòng tay ôm của Hoàng Tuấn Kiệt tuy rằng khiến Thư Phàm đau, nhưng Thư Phàm thấy hạnh phúc và ấm áp. Chỉ cần có Hoàng Tuấn Kiệt ở bên cạnh, Thư Phàm không còn sợ gì nữa.
Mãi một lúc lâu thật lâu, Hoàng Tuấn Kiệt mới chịu buông Thư Phàm ra. Cởi áo khoác ngoài, Thư Phàm ôm gọn lấy thân thể gầy yếu của Thư Phàm.
“Em…” Hoàng Tuấn Kiệt khàn giọng, lúng túng không biết nói như thế nào cho phải.
“Hoàng Tuấn Kiệt!” Thư Phàm ngước mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, đáy mắt long lanh lệ.
Hoàng Tuấn Kiệt đau xót, tay run run chạm nhẹ vào gò má Thư Phàm: “Anh…anh xin lỗi, anh…”
Bỗng nhiên, Thư Phàm túm chặt lấy cổ áo của Hoàng Tuấn Kiệt, dơ thẳng tay tát thật mạnh vào má hắn: “Hoàng Tuấn Kiệt! Anh là đồ vô trách nhiệm! Đồ xấu xa! Đồ ngu ngốc! Anh có biết vì sự vô trách nhiệm của anh mà hơn nửa tháng vừa qua, tôi sống khổ sống sở như thế nào không hả?” Đấm đá liên tục vào người hắn, Thư Phàm căm phẫn quát: “Hu hu hu! Tôi hận anh! Tôi căm ghét anh! Tôi muốn giết chết anh!”
Trong khi mọi người còn đang lo giải quyết bọn sát thủ, phối hợp cùng cảnh sát Hồng Kông. Thư Phàm lo đánh đá, tát và mắng Hoàng Tuấn Kiệt cho hả. Hoàng Tuấn Kiệt đứng im để cho Thư Phàm đánh, hắn chẳng những không trốn tránh, không tức giận, mà ngược lại hắn còn say đắm nhìn Thư Phàm, môi nở một nụ cười như một thằng ngốc.
Thư Phàm vừa giận vừa thẹn, càng ra lực đánh hắn, đến khi đánh vào bụng hắn, vết thương chưa lành rỉ máu, Thư Phàm mới kinh hoàng nhớ ra hắn đang bị thương, chưa khỏi.
“Anh…anh không sao chứ?” Thư Phàm hu hu khóc, tay luống cuống vén áo sơ mi của hắn lên. Gặp được hắn, khiến Thư Phàm vừa yêu vừa hận. Có lẽ yêu hắn nhiều hơn hận, nên khi thấy hắn bị thương, Thư Phàm đã cuống cả lên....