↓↓ Đọc Truyện Bạn Trai Xấu Xa Full Online
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Hoàng Tuấn Kiệt ban đầu cũng không chú ý đến tiếng kêu kì lạ của con chim hải âu. Nhưng sau khi chạy được một đoạn đường khá xa, mà nó vẫn cứ đi theo, Hoàng Tuấn Kiệt bắt đầu chú ý đến nó.
Hoàng Tuấn Kiệt để ý, nếu hắn đi chệch khỏi hướng nam, con chim hải âu sẽ kêu lên những tiếng chói tai. Nhưng nếu hắn chuyển sang đi theo hướng nam, con chim sẽ kêu “gừ gừ” , vừa bay vừa có ý chờ đợi hắn trên cành cây, cách hắn một khoảng không gần cũng không xa, đủ để lọt vào tầm mắt của hắn.
Hoàng Tuấn Kiệt ngơ ngác nhìn. Hắn cảm thấy kì lạ, rất kì lạ. Từ kì lạ chuyển sang quỷ dị. Con chim này giống hệt một người bạn thân thiết, thuộc phương hướng, muốn dẫn dắt hắn đến chỗ của Thư Phàm.
Để kiểm chứng phán đoán của mình, Hoàng Tuấn Kiệt dừng lại, ngước mắt nhìn con chim hải âu. Ba người đàn ông đang hăm hở chạy, thấy hắn đột ngột dừng lại, cũng dừng lại theo, đưa mắt nhìn nhau. Tất cả đều cảm thấy khó hiểu, không biết Hoàng Tuấn Kiệt định làm gì tiếp theo.
Hoàng Tuấn Kiệt nhìn chăm chú vào con chim hải âu. Con chim hải âu mở tròn tròng mắt đen láy nhìn hắn. Cả hai giữ im lặng, trầm mặc như thế một lúc lâu, như thể đang thăm dò trong đầu đối phương, đang suy tính điều gì.
Ba người đàn ông ngơ ngác hết nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, lại nhìn con chim hải âu. Bọn họ càng lúc càng thấy hồ đồ, càng không hiểu gì cả.
“Mày biết chỗ của Thư Phàm và Trác Phi Dương?” Khi lời nói phát ra khỏi miệng, Hoàng Tuấn Kiệt hận không thể cắt đứt đầu lưỡi mình. Đây là câu hỏi ngu ngốc nhất, mà hắn từng mở miệng hỏi. Hắn không ngờ có ngày hắn lẩn thẩn đến mức đi hỏi một con chim hải âu, chuyên sống gần bờ biển.
Đang lúc hắn lắc đầu, tự cười chế giễu chính bản thân mình, con chim hải âu bay vù đậu trên vai hắn, cọ cọ đầu vào má hắn, miệng kêu “gừ gừ” .
Hình ảnh thân thiết này, khiến cho ba người đàn ông đi theo cùng Hoàng Tuấn Kiệt há hốc mồm, mắt trợn tròn nhìn con chim hải âu không chớp. Riêng Hoàng Tuấn Kiệt đông cứng cả người. Hắn thấy chuyện này không có thật. Từ bao giờ hắn trở thành một người thu hút động vật, và có khả năng giao tiếp với chúng?
Con chim hải âu sau khi thể hiện tình cảm của mình với Hoàng Tuấn Kiệt. Ngau sau đó, nó dùng mỏ quắp vào tóc Hoàng Tuấn Kiệt, giật giật liên tiếp mấy cái như muốn nói: mau chạy theo nó.
Hoàng Tuấn Kiệt mặc dù không hiểu gì cả, nhưng tin vào linh tính của mình. Hắn ra hiệu cho ba người vệ sĩ chạy theo hướng bay của con chim hải âu.
Ba người đàn ông kia, vừa chạy theo Hoàng Tuấn Kiệt và con chim hải âu, vừa gãi đầu gãi tai. Quả thật, con chim hải âu và Hoàng Tuấn Kiệt đã khiến cho họ trở thành những kẻ hồ đồ mất rồi.
…
Tiếng súng đạn không ngừng vang lên. Chẳng mấy chốc chỗ ẩn núp của Trác Phi Dương và Thư Phàm không còn an toàn nữa. Bọn sát thủ đã phát hiện ra chỗ lẩn trốn của hai người.
Một phát súng bắn ngay tại cửa hòn giả sơn, dọa cho Thư Phàm và Trác Phi Dương một trận kinh hách. Não bộ và thần kinh của cả hai căng thẳng như dây đàn. Hai người bốn mắt nhìn nhau. Họ hiểu lần này, không còn ai có thể cứu được mình nữa. Đây đã là con đường tuyệt lộ rồi. Cách duy nhất ra khỏi đây, là phải nhảy xuống thác nước. Nhưng thác nước chảy ầm ầm, sâu và rộng, hơn nữa còn có xoáy nước khổng lồ, làm sao thoát khỏi cửa tử.
Thư Phàm và Trác Phi Dương cười khổ. Họ không muốn chết, nhưng năm lần, bảy lượt ông Trời ép họ phải đối diện với cái chết. Nhảy xuống thác nước liệu có sống được không? Thư Phàm và Trác Phi Dương không biết, cũng không muốn thử. Sinh mạng ai mà chẳng quý, chẳng muốn sống thật lâu. Họ dù là kẻ không sợ chết, cũng không muốn chết một cách lãng nhách thế này.
Thư Phàm nắm chặt lấy tay Trác Phi Dương. Đến cuối cùng, nước mắt của Thư Phàm cũng không còn chảy ra nữa. Thư Phàm không muốn rơi lệ, cũng không muốn Trác Phi Dương thương tâm vì mình. Chết thì chết, chết thì có gì mà sợ.
Tự an ủi, tự động viên chính mình. Thư Phàm nhoẻn miệng cười, môi mấp máy: “Trác Phi Dương! Chúng ta chuẩn bị tinh thần chạy ra khỏi đây. Tôi không muốn trở thành một con thỏ bị dồn vào hang cho người khác bắt nhốt.”
Trác Phi Dương nhìn thật sâu vào mắt Thư Phàm, trên khóe môi hắn cũng xuất hiện một nụ cười không có ưu tư, cũng không có sầu thảm, mà chỉ có nhàn nhạt cùng vô ưu: “Tôi đi với cô. Chết thì chúng ta cùng chết với nhau.”
Thư Phàm quẹt lệ trên má, vừa gật đầu vừa mỉm cười với Trác Phi Dương. Năm ngón tay đan xen vào nhau, nhịp tim trong lồng ngực cùng đập, hơi thở cùng hòa quyện. Đến lúc này, họ cũng không còn gì để tiếc nuối, cũng không còn gì để lo sợ nữa.
“Đoàng!” , “Đùng!” Cửa hòn giả sơn bị phá nát. Trác Phi Dương và Thư Phàm đã cầm cự được gần một tiếng. Họ không còn chịu đựng hơn được nữa. Tiếng súng, tiếng đất đá va chạm vào nhau khiến đầu óc của cả hai giống như một chiếc lư hương đang đập boong boong bên trong chiếc chuông bằng đồng.
“Ầm!” , “Đoàng!” Tiếng đất đá đổ xập. Lợi dụng cơ hội bọn sát thủ đang phân tâm, và không nhìn rõ được phương hướng, Trác Phi Dương lôi Thư Phàm chạy đi.
“Phành phạch!” Tiếng súng cày đất, bắn liên tiếp dưới chân Trác Phi Dương và Thư Phàm.
Thư Phàm hấp tấp chạy theo Trác Phi Dương, chân nọ đá chân kia, xuýt vấp ngã mấy lần. Cũng may, lần nào cũng được Trác Phi Dương dựng dậy, nên không có việc gì. Có điều số phận của họ không may mắn như thế, cả hai bị gần mười tên sát thủ bao vây vào giữa. Gần mười khẩu súng chĩa vào người, Trác Phi Dương và Thư Phàm đứng im, tay dơ lên cao.
“Ha ha ha! Cuối cùng hai con chuột nhắt chúng mày cũng rơi vào tay bọn tao.” Một tên đàn ông mặc áo giả bò màu bạc, râu ria xồm xoàm, khuôn mặt bị một vết xẹo kèo dài từ đuôi mắt xuống tận mang tai, mỗi lần hắn ta mở miệng nói chuyện, vết xẹo cũng chuyển động theo, tạo ra cảm giác ghê rợn cho người đứng đối diện.
Trác Phi Dương đau lòng, quay sang nhìn Thư Phàm. Hắn không muốn Thư Phàm lọt vào tay bọn sát nhân. Nhìn ánh mắt háu đói của bọn chúng cũng đủ biết, chúng sẽ không dễ dàng để cho Thư Phàm chết như thế, mà chúng phải hành hạ và dày vò. Càng nghĩ trong lòng Trác Phi Dương nổi lên một trận đau xót, và chua cay. Hắn thấy mình chỉ là một kẻ vô năng, một tên bất lực, không thể bảo vệ được người con gái mà mình yêu. Thế mà cũng có lúc, hắn tự hào cho rằng không việc gì trên đời này hắn không làm được.
“Các người là thuộc hạ của chú Phúc?” Trác Phi Dương căm phẫn hỏi tên mặt xẹo. Mặc dù biết rằng không còn cách nào khác để cứu Thư Phàm, nhưng Trác Phi Dương vẫn nuôi hy vọng vào một phép màu nào đó.
“Đúng hay không mày hỏi nhiều làm gì. Mày chỉ cần biết, một khi đã rơi vào tay bọn tao thì đừng hòng sống sót ra khỏi đây.” Tên mặt sẹo dữ tợn nói.
“Giết chết hai chúng tôi, đối với các người cũng không được lợi gì.” Trác Phi Dương khôn khéo nói: “Các người cũng biết tôi là người đứng đầu gia tộc nhà họ Trác. Chỉ cần tôi có mệnh hệ gì, các người cũng không thể sống yên được lâu.”
Tên mặt sẹo cười khùng khục. Hắn phỉ nhổ một bè nước dãi xuống đất: “Hừ! Sắp chết đến nơi rồi mà còn to mồm. Mày tường bọn tao sợ thế lực của nhà họ Trác sao?”
“Ha ha ha!” Gần mười tên đầu gấu hòa cùng tiếng cười cuồngdại và điên loạn với tên mặt sẹo.
“Mày nghe cho rõ đây. Một khi đã chọn cách sống ngoài vòng pháp luật, bọn tao chỉ biết dùng luật rừng để xử tử kẻ thù của mình.” Vừa nói hắn vừa hất hàm ra hiệu cho hai tên đồng bọn.
Hai tên kia hiểu ý, thúc nóng súng vào xương sườn Trác Phi Dương, ép hắn đứng cách xa Thư Phàm ra.
Một tên trong số bọn chúng cợt nhả sờ vào mặt Thư Phàm: “Con bé đi cùng thằng kia cũng không tệ. Ha ha ha! Chúng ta sắp có trò chơi để giải trí rồi.”...