Ring ring
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Bạn Trai Xấu Xa Full Online

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Vũ Gia Minh đã cho Tú Linh xem rất nhiều ảnh chụp cảnh hai người ôm hôn nhau, thậm chí hắn còn biến thái cho Tú Linh xem cảnh hai người chụp ngủ chung với nhau.
Biết Tú Linh vẫn chưa lấy lại được trí nhớ, Vũ Gia Minh lại dùng chiêu cũ để lừa Tú Linh.
Tú Linh đáng thương bị Vũ Gia Minh lừa rằng ngày đầu tiên hai người ngủ cùng nhau là do Tú Linh dùng mĩ nhân kế để quyến rũ hắn. Tú Linh chỉ còn biết đỏ mặt mắc cỡ, há hốc mồm, trợn tròn mắt nhìn Vũ Gia Minh.
Vũ Gia Minh khoái trá vì đã mang được thú cưng về bên cạnh mình, nên hắn thập phần thỏa mãn chiếu cố và chiều chuộng Tú Linh hết mực.
Tuy rằng vẫn chưa thực sự tin tưởng hắn, nhưng Tú Linh không có ý định ly khai hắn. Kể từ lúc nghe tin mình phải kết hôn với Châu Kiệt Phong, Tú Linh lúc nào cũng lo sợ và hốt hoảng. Không hiểu tại sao, khi biết rằng mình không phải là vợ chưa cưới của Châu Kiệt Phong, mà chỉ là người vợ do hắn sắp xếp để lừa mẹ hắn, Tú Linh lại thấy vui vẻ và nhẹ nhõm cả người.
Hơn bảy giờ tối, Hoàng Tuấn Kiệt gọi điện cho Vũ Gia Minh.
Đang bón thức ăn cho Tú Linh, nghe thấy tiếng chuông kêu, Vũ Gia Minh nháy mắt, nói: “Em ăn cơm đi nhé! Anh ra ngoài này nghe điện thoại một chút.”
“Anh đi đi!” Tú Linh đỏ mặt, bẽn lẽn cúi đầu.
Vũ Gia Minh hài lòng, chồm người sang phía bên kia bàn, hôn phớt nhẹ lên môi Tú Linh.
Mặt Tú Linh không phải là ửng đỏ nữa, là đỏ bừng như gấc chín, trái tim đang khiêu vũ trong lồng ngực.
Vũ Gia Minh liếm mép, xấu xa nói thật chậm: “Môi em thật ngọt!”
Quá ngượng, Tú Linh vội cầm lấy cái thìa, gõ nhẹ vào mu bàn tay không an phận của Vũ Gia Minh: “Anh…anh đi nghe điện thoại đi.”
Vũ Gia Minh cười ha ha. Sau khi ám muội nháy mắt vài cái với Tú Linh, hắn mới cam lòng đi ra phòng khách nghe điện thoại.
Hoàng Tuấn Kiệt cười nhạt, hừ lạnh một tiếng: “Giỏi lắm Vũ Gia Minh! Dám bắt mình phải chờ.”
“Chào!” Vũ Gia Minh tâm tình đang phấn chấn, nên không để ý đến giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Hoàng Tuấn Kiệt.
“Tôi đã tìm được Thư Phàm rồi.” Hoàng Tuấn Kiệt cố nén giận, thông báo cho Vũ Gia Minh tin tức tốt.
Vũ Gia Minh không ngạc nhiên chút nào. Những gì mà hắn cần biết, hắn đều đã biết cả. Là một kẻ đa nghi, nên bên cạnh Hoàng Tuấn Kiệt, hắn đã sớm cài người làm nội gián. Tuy nhiên, ngoài mặt hắn vẫn giả vờ kinh hỉ: “Thật sao? Cậu tìm được cô ấy bao giờ? ở đâu? Cô ấy không sao chứ?”
“Im mồm!” Hoàng Tuấn Kiệt cau mày, tức giận quát. Làm bạn bao lâu nay, chẳng lẽ hắn không hiểu một kẻ giảo hoạt như Vũ Gia Minh. Hắn thật lòng cũng không muốn nói điều này cho Vũ Gia Minh biết. Nhưng vì muốn Thư Phàm được gặp lại em gái, nên hắn đành phải nhờ vả Vũ Gia Minh.
“Ai chà!” Vũ Gia Minh giả vờ thương tâm kêu lên: “Cậu đúng là một kẻ vô ơn. Nếu không có sự trợ giúp của tôi, cậu có thể sớm tìm ra Thư Phàm như thế sao.”
“…” Vũ Gia Minh im lặng không đáp. Những lời mà Vũ Gia Minh nói không phải hoàn toàn sai sự thật. Nghĩ đến hình ảnh đáng sợ của ngày hôm nay, cho đến tận lúc này, Hoàng Tuấn Kiệt vẫn còn chưa hết sợ và đau lòng.
“Thôi nào! Có chuyện gì thì cậu nói đi.” Vũ Gia Minh thu lại nụ cười. Hắn có thể đoán được tám, chín phần nguyên nhân Hoàng Tuấn Kiệt chủ động gọi điện cho hắn. Mặc dù hắn không muốn đưa Tú Linh đi ra ngoài, nhưng vì muốn Tú Linh sớm lấy lại được trí nhớ, hắn phải để Tú Linh tiếp xúc và nói chuyện với Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt. Hắn tin rằng Hoàng Tuấn Kiệt và hắn đang trên cùng một chiến tuyến, nên Hoàng Tuấn Kiệt tuyệt đối sẽ không ngăn cấm hắn thân cận với Tú Linh giống như trước nữa.
“Sáng mai, cậu có thể đưa Tú Linh đến thăm Thư Phàm được không? Sức khỏe hiện giờ của cô ấy rất yếu, nên cần có em gái ở bên cạnh động viên và an ủi.” Cuối cùng Hoàng Tuấn Kiệt cũng nói ra mục đích của cuộc gọi.
“Có vài điều, tôi cần nói trước với cậu.” Vũ Gia Minh vuốt tóc, mệt mỏi thở dài. Đứng dựa người vào thành cửa, mắt âu yếm nhìn hình ảnh Tú Linh đang vừa ăn tôm, vừa đùa nghịch, trên khóe môi hắn bất giác xuất hiện một nụ cười dung túng và sủng ái.
“Cậu nói đi.” Hoàng Tuấn Kiệt cũng đưa mắt, say đắm nhìn hình ảnh say ngủ của Thư Phàm, trái tim cùng hòa nhịp đập, lòng lâng lâng hạnh phúc, cảm xúc đang thăng hoa và dâng tràn.
Vũ Gia Minh nói tóm tắt tình trạng của Tú Linh cho Hoàng Tuấn Kiệt nghe, đồng thời dặn dò hắn nên làm như thế nào cho phải trong ngày hai chị em Thư Phàm gặp mặt nhau.
Nghe Vũ Gia Minh nói, lòng Hoàng Tuấn Kiệt nổi lên một trận chua xót và thương tâm. Không ngờ ngay cả Tú Linh cũng gặp phải chuyện không may.
Mười giờ tối, bệnh viện trở nên vắng vẻ hơn buổi chiều và buổi sáng. Không muốn để Thư Phàm một mình ở lại bệnh viện, Hoàng Tuấn Kiệt quyết định ở lại chăm sóc Thư Phàm.
Từ lúc nhập viện, Thư Phàm ngủ li bì chưa tỉnh lúc nào. Hoàng Tuấn Kiệt thấy Thư Phàm ngủ được cũng tốt, ngủ được Thư Phàm sẽ tạm quên đi cái chết của Trác Phi Dương, tạm quên đi ý nghĩ muốn quay trở lại đảo tìm tung tích Trác Phi Dương, mà như thế hắn cũng có thể tạm yên tâm, không cần phải lo lắng về sự an toàn của Thư Phàm nữa.
Hoàng Tuấn Kiệt ngồi cạnh mép giường, bàn tay nhỏ bé của Thư Phàm nằm gọn trong lòng bàn tay Hoàng Tuấn Kiệt, trong đầu hắn không ngừng nghĩ ngợi, không ngừng tính toán. Hắn đang nghĩ làm thế nào mới tốt, mới khiến Thư Phàm nghe lời hắn, không tiếp tục tự đưa bản thân mình vào vòng nguy hiểm nữa.
Trên đảo hoang, Hoàng Tuấn Kiệt khẳng định bọn sát thủ vẫn chưa bị bắt hết, chúng đang sống chui nhủi ở một xó nào đó, chỉ cần có cơ hội, chúng lại tiếp tục hoành hành và tìm cách giết hại những người dám cản đường của chúng, mà một trong số đó là Thư Phàm và Trác Phi Dương.
Hoàng Tuấn Kiệt không đoán được số phận của Trác Phi Dương, không biết hiện giờ hắn đã chết hay đang hấp hối.
Tâm trạng của Hoàng Tuấn Kiệt lúc này rất mâu thuẫn. Một mặt hắn mong Trác Phi Dương vẫn còn sống, mặt khác hắn lại muốn tách Thư Phàm ra khỏi Trác Phi Dương. Từ lúc quen biết Thư Phàm, đây là lần đầu tiên hắn thấy Thư Phàm lo lắng và thương nhớ về một người đàn ông nhiều như thế. Tình cảm chuyển từ tình bạn, sang tình anh em sau đó thành tình yêu nam nữ là một quá trình không nhanh cũng không chậm. Đối với hai người cùng trải qua sinh tử như Thư Phàm và Trác Phi Dương thì lại càng dễ dàng.
Tiếng vỗ cánh và tiếng kêu “gừ gừ” của một con chim gây sự chú ý của Hoàng Tuấn Kiệt.
Quay mặt theo hướng nhìn ra cửa sổ, Hoàng Tuấn Kiệt ngẩng mặt nhìn. Bên ngoài cửa sổ, nương theo ánh trăng và ánh sáng trắng đục của bóng đèn điện, hình ảnh một con chim hải âu to hơn một con chim bồ câu thông thường, có bộ lông màu xám, đang chao liệng, bay lên bay xuống, đôi mắt hấp háy nhìn vào phòng bệnh, miệng không ngừng phát ra những âm thanh “gừ gừ” .
Hoàng Tuấn Kiệt đặc biệt chú ý đến hình dạng và tiếng kêu của con chim hải âu. Mất mấy giây sững sờ vì kinh ngạc, Hoàng Tuấn Kiệt nhận ra con chim hải âu này chính là con chim đã có công dẫn mình đến chỗ của Thư Phàm vào sáng nay khi hắn còn đang tìm tung tích của Thư Phàm ở trong rừng.
Hoàng Tuấn Kiệt đứng dậy, sải bước lại gần cửa sổ. Con chim hải âu theo dõi nhất cử nhất động của Hoàng Tuấn Kiệt.
Khi cánh tay của Hoàng Tuấn Kiệt chìa ra ngoài cửa sổ, con chim hải âu nhảy lên, hai cánh xõa ra hai bên, từng sợi lông rung theo gió. Nó đang rũ cánh, ngụ ý muốn nói nó đang mỏi mệt, muốn được nghỉ ngơi.
Hoàng Tuấn Kiệt mỉm cười, tay vuốt ve đầu con chim hải âu. Con chim thuận thế dùng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay thô ráp của Hoàng Tuấn Kiệt. Tuy rằng chỉ vừa mới gặp mặt, nhưng cả hai cũng coi như đã quen biết từ lâu....
« Trước1...144145146147148Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ