Lamborghini Huracán LP 610-4 t
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Bạn Trai Xấu Xa Full Online

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Trác Phi Dương cùng Thư Phàm trải qua những giờ phút vui vẻ đi dạo trên bãi biển, cùng nhau ngắm cảnh mặt trời mọc và mặt trời lặn. Bọn họ đều là hai kẻ cuồng công việc, ít khi nào có thời gian rảnh rỗi để quan tâm đến vấn đề giải trí, và thư giãn của bản thân, nên vào thời điểm này, họ đều tận dụng cơ hội để thưởng ngoạn cảnh đẹp xung quanh.
Thư Phàm vẫn chưa hỏi Trác Phi Dương lí do vì sao lại cho bắt nhốt mình. Thư Phàm linh cảm, chuyện này chỉ liên quan đến vấn đề ân oán cá nhân. Trác Phi Dương tuyệt đối không cho người bắt nhốt mình, để đe dọa và uy hiếp Hoàng Tuấn Kiệt phải trả giá bằng của cải vật chất và bằng chính sinh mạng của mình.
Càng tiếp xúc và sống cùng với Trác Phi Dương, Thư Phàm nhận ra hắn cũng không xấu xa và độc ác như Thư Phàm đã lầm tưởng, mà hắn giống như một kẻ trong nóng ngoài lạnh. Nếu hiểu được hắn, hắn sẽ không ngần ngại mỉm cười và trò chuyện cùng. Còn nếu không, hắn sẽ giống như một cái hầm băng, quanh năm trưng ra bộ mặt lạnh lùng, không có biểu cảm và hơi thở ấm nóng của ánh sáng mặt trời.
Sáng nào, Thư Phàm cũng dậy từ lúc mặt đất và cây cỏ trong rừng vẫn còn đọng sương. Bình thường khi còn sống trong xã hội văn minh, Thư Phàm tuyệt đối sẽ không dậy sớm như thế. Nhưng kể từ khi bắt buộc phải sống trong rừng, Thư Phàm đã học được thói quen dậy sớm.
Thư Phàm vừa tỉnh dậy, Trác Phi Dương cũng mở mắt. Cả hai cùng nằm trong một chiếc lều rộng hơi hai mét do Thư Phàm dựng nên.
“Chào cô!” Trác Phi Dương nằm nghiêng, mỉm cười chào Thư Phàm.
“Chào anh! Chúc một buổi sáng tốt lành!” Thư Phàm che miệng, ngáp ngủ, dụi mắt, vươn vai ngồi dậy.
Một loạt động tác đáng yêu của Thư Phàm lọt vào đáy mắt Trác Phi Dương.
“Anh thấy trong người thế nào? Vết thương không còn đau nhức nữa chứ?” Thư Phàm cầm lấy cổ tay Trác Phi Dương, thuần thục bắt mạch. Mặc dù Thư Phàm là một bác sĩ khoa nội, chuyên sử dụng thuốc tây để cứu người. Nhưng nhờ tinh thần ham học hỏi, và hay nghiên cứu chế tạo thuốc, nên cũng có hiểu biết nhất định về Đông y. Đối với chuyện bắt mạch, lại càng không làm khó được Thư Phàm.
Trác Phi Dương để Thư Phàm tùy tiện cầm tay, và vén áo xem vết thương trên lưng của mình. Là một người ưa sạch sẽ, hắn không muốn ai đụng chạm vào người mình, ngoại trừ người thân trong gia đình. Đây là lần đầu tiên, hắn để cho một cô gái có thể tùy tiện sờ soạn vào người.
“May quá! Vết thương mặc dù vẫn chưa lành sẹo, nhưng đã khép miệng được tám chín phần rồi.” Thư Phàm vỗ nhẹ vào vai Trác Phi Dương, tiện tay kéo vạt áo sau lưng xuống.
“…” Trác Phi Dương mỉm cười, không nói gì. Đối với một cô gái có tính cách hào sảng như Thư Phàm, thì dù có nói gì cũng vô ích. Mà có khi, càng ngăn cấm, Thư Phàm lại càng tìm cách làm bằng được.
Thư Phàm cùng Trác Phi Dương bước ra cửa lều.
“Oa! Bầu trời hôm nay đẹp quá!” Thư Phàm dơ hai tay lên cao, xoay một vòng, khuôn mặt rạng rỡ tươi cười.
Đứng bên cạnh, Trác Phi Dương nheo mắt nhìn Thư Phàm không chớp. Ánh mắt hắn phản chiếu những tia nhìn nhu hòa và ấm áp như nắng mai. Càng ngày hắn càng có ấn tượng mạnh với Thư Phàm.
Nắm tay Trác Phi Dương, Thư Phàm vui vẻ hỏi: “Ngày hôm nay chúng ta ăn gì?” Thư Phàm sở dĩ hỏi Trác Phi Dương như thế, bởi vì mấy ngày sống trong rừng, tất cả đồ ăn thức uống đều do một tay Trác Phi Dương lo. Nếu để Thư Phàm nấu, thì chỉ có cháy khét và đen sì, không thể nuốt nổi.
Trác Phi Dương vui lây với niềm vui của Thư Phàm. Khuôn mặt căng tràn sức sống của Thư Phàm đã thu hút và hấp dẫn ánh mắt nhìn của Trác Phi Dương.
“Tôi sẽ đãi cô món cá nướng, thế nào?” Trác Phi Dương cười, siết nhẹ vào tay Thư Phàm.
Đang cao hứng tươi cười, Thư Phàm xụ mặt: “Ngày nào cũng ăn cá nướng, tôi đã ngán lắm rồi.”
Vẻ mặt cún con của Thư Phàm, khiến Trác Phi Dương thấy không đành lòng: “Nếu thế, sáng nay chúng ta vào rừng săn thú, được không?”
“Săn thú?” Thư Phàm tròn xoe mắt nhìn Trác Phi Dương. Trong đầu đang tưởng tượng đến hình ảnh, những miếng thịt vàng ươm, thơm ròn đang xèo xèo chảy mỡ trên đống than hồng. Chỉ cần tưởng tượng đến đó, bỗng dưng nước bọt trong miệng Thư Phàm đều ồ ạt chảy ra.
Đôi mắt Thư Phàm sáng rực nhìn Trác Phi Dương, như thể hắn chính là miếng thịt vàng ươm và thơm ròn trước mặt, cần phải ăn.
Trác Phi Dương bị Thư Phàm nhìn đến phát sợ, nụ cười trên môi hắn cứng đờ. Đôi khi hắn không thể hiểu được tính cách có một không hai của Thư Phàm. Bất cứ thứ gì mà hắn cho rằng Thư Phàm sẽ sợ thì trái ngược hoàn toàn, Thư Phàm chẳng những không sợ, mà còn bĩu môi coi đó là trò lừa gạt, chỉ đủ dọa và bắt nạt trẻ con.
Trong rừng có nhiều rắn rết, và những con bọ, mà những thiếu nữ thành thị khi nhìn thấy đều hét chói tai, co giò bỏ chạy, hoặc lăn đùng ra ngất xỉu. Thư Phàm lại chăm chăm nhìn, thậm chí còn dùng que củi to để đập. Mỗi lần nhìn thấy cảnh đó, Trác Phi Dương toát mồ hôi lạnh, lắc đầu kêu khổ.
Rửa mặt cho tỉnh táo, vuốt tóc cho bớt rối, Thư Phàm nắm tay Trác Phi Dương đi dạo trên bãi biển. Con chim hải âu đậu trên vai Thư Phàm.
Đi được một đoạn khoảng hơn 100 mét, Thư Phàm đột ngột dừng lại, quay sang hỏi Trác Phi Dương: “Bây giờ, anh có thể nói cho tôi biết lý do vì sao anh lại bắt nhốt tôi được không?”
Nụ cười trên môi
Trác Phi Dương biến mất, khuôn mặt hắn trầm lạnh. Hắn không vui và thấy thoải mái khi Thư Phàm nhắc đến tên Hoàng Tuấn Kiệt.
“Nói đi!” Thư Phàm giục: “Tôi muốn anh giải thích rõ lý do cho tôi nghe. Tôi không thích sống trong cảnh lập lập lờ lờ này mãi.”
“…” Trác Phi Dương im lặng. Hắn không muốn nói gì cả. Chuyện này thì có gì hay đâu. Đây là việc riêng trong nội bộ gia đình hắn. Hắn sợ khi Thư Phàm biết được sự thật sẽ khinh thường hắn và biết đâu Thư Phàm sẽ đau khổ thêm. Trong lòng hắn vẫn luôn cho rằng Thư Phàm đang yêu Hoàng Tuấn Kiệt, nên những gì mà hắn đang dấu kín nếu bị tiết lộ ra ngoài, sẽ gây bất lợi cho Thư Phàm.
“Nói đi! Tại sao anh không chịu nói gì cả?” Thư Phàm tức tối, ngẩng cao đầu nhìn Trác Phi Dương. “Anh bắt cóc tôi nhằm mục đích gì? Có phải anh muốn một thứ gì đó của Hoàng Tuấn Kiệt, giả sử như là tiền bạc và chiếc ghế Tổng giám đốc của tập đoàn Hoàng Thị, đúng không?”
Lời của Thư Phàm, đã khiến Trác Phi Dương nổi giận. Hắn cao giọng: “Cô cho rằng tôi là một kẻ tầm thường như thế sao? Nếu tôi muốn lấy tập đoàn của nhà họ Hoàng, tôi sẽ dùng khả năng của mình, tuyệt đối không dùng cách hèn hạ này để uy hiếp hắn.”
Tự dưng bị Trác Phi Dương quát mắng cho một trận, Thư Phàm đang tức giận sẵn, cũng cao giọng mắng lại hắn: “Vậy thì tại sao anh không nói rõ lý do anh cho người bắt nhốt tôi? Anh có biết rằng vì anh mà xuýt chút nữa, ngay cả cái mạng nhỏ bé của mình tôi cũng không giữ được không hả? Tôi và anh cùng vào sinh ra tử, chẳng lẽ anh vẫn còn không tin tưởng tôi, không thể nói cho tôi biết rõ nguyên nhân vì sao?” Càng nói Thư Phàm càng tức. Quá bực mình, Thư Phàm chỉ tay vào mũi Trác Phi Dương: “Anh là một kẻ không biết lý lẽ và không biết điều nhất mà tôi từng gặp.”
Bĩu môi, mặt hầm hầm tức giận, Thư Phàm xoay người bỏ đi.
Trác Phi Dương đứng lặng nhìn theo, Đôi mắt hắn phủ một lớp sương mỏng, khuôn mặt lạnh băng. Lúc mới đầu tính kế bắt cóc Thư Phàm, hắn đã biết Thư Phàm là người con gái quan trọng trong lòng Hoàng Tuấn Kiệt. Hắn tưởng mình sẽ không động tâm với Thư Phàm. Nhưng sau đó, hắn đã thấy mình đã nhầm lẫn hết cả rồi. Thư Phàm là một cô gái đặc biệt, tính cách ngay thẳng, ham nghịch ngơm và đôi khi gây ra những chuyện khiến hắn giật mình lo sợ, đã dần dần xâm chiếm vào trong suy nghĩ của hắn.
Từng ngày trôi qua đi, hắn lại muốn giữ Thư Phàm bên cạnh mình, muốn giam giữ Thư Phàm cả đời, tham lam không muốn thả ra. Nhưng một phần ý nghĩ trong hắn, luôn cảnh cáo cho hắn biết, người con gái này không thuộc về hắn. Thư Phàm thuộc về Hoàng Tuấn Kiệt....
« Trước1...118119120121122...148Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ