XtGem Forum catalog
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Bạn Trai Xấu Xa Full Online

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Thư Phàm là một cô gái chân yếu tay mềm, chưa bao giờ phải trải qu
a cuộc sống khổ cực, cũng chưa từng phải sống trong rừng, nên không thể so sánh với bọn đàn ông hung dữ và độc ác hơn ma quỷ kia.
Trác Phi Dương tuy đã từng đi săn và trải qua cuộc sống ở trong rừng, nhưng hiện giờ hắn đang bị thương, sức khỏe yếu kém, trong tay không có súng ống, không có vũ khí phòng thân, hơn nữa còn phải dắt theo một cô gái. Nếu một mình hắn, thì may ra còn có cơ hội chạy thoát thân, hay tìm cách lật ngược tình thế. Nhưng với tình hình hiện tại, thì xem ra lành ít dữ nhiều. Thư Phàm và Trác Phi Dương, chạy mỗi lúc một xa, càng chạy càng đi sâu vào trong rừng. Mặt trời trên cao đã dần tắt, ánh sáng màu vàng vọt không thể chiếu xuyên qua những tầng lá dày trong khu rừng. Mặt đất trơn trượt, Thư Phàm và Trác Phi Dương bước thấp bước cao, đã mấy lần Thư Phàm xuýt ngã nhà xuống đất. Nếu không có Trác Phi Dương đỡ, Thư Phàm đã ngã bầm dập không biết bao nhiêu lần.
Thân váy đã rách lỗ chỗ nhiều chỗ, mái tóc tơ mềm mượt màu đen bị gió thổi tung về đằng sau, trên đỉnh đầu dính nhiều lá cây rừng.
Quần áo trên người Trác Phi Dương cũng không khá hơn Thư Phàm bao nhiêu. Chiếc áo thun màu trắng đã bị gai cào rách, chiếc quần màu xám đen dính bùn đất.
Nhìn Thư Phàm và Trác Phi Dương lúc này trông rất chật vật và khổ sở. Họ là hai kẻ chạy loạn, đang cố chạy trốn để giữ lấy mạng sống của mình. Con đường phía trước mờ mịt, không đủ ánh sáng. Tất cả họ đều dựa theo bản năng của mình để chạy.
Chạy và chạy, không biết thời gian đã qua bao lâu. Đến lúc mệt không kịp thở, không thể chạy nổi nữa, Thư Phàm loạng choạng xuýt ngã, nói không ra hơi: “Trác…Trác Phi Dương! Tôi mệt lắm rồi, tôi không chạy nổi nửa đâu.”
Đang chạy, Trác Phi Dương dừng lại, quay sang nhìn Thư Phàm: “Cô thấy trong người thế nào?”
“Tôi sắp chết rồi.” Thư Phàm bực bội nói: “Anh không thấy tôi chạy không kịp thở hay sao?”
Trác Phi Dương đưa mắt cảnh giác nhìn xung quanh. Tuy rằng tạm thời bọn người xấu kia chưa đuổi kịp hai người, nhưng sẽ rất nhanh thôi, bọn chúng sẽ đuổi đến nơi.
“Đi thôi!” Trác Phi Dương dù muốn để cho Thư Phàm nghỉ ngơi lấy sức, nhưng vì sự an toàn của hai người, hắn đành phải dìu Thư Phàm đi.
Thư Phàm mệt mỏi, hơi thở đứt quãng, run rẩy bước theo Trác Phi Dương. Con chim hải âu bay về đậu trên vai Thư Phàm. Từ lúc Thư Phàm và Trác Phi Dương chạy sâu vào rừng, con chim hải âu khôn ngoan đã không còn kêu lên bất cứ một tiếng nào nữa. Nó sợ sẽ báo động cho gần mười tên đàn ông bặm trợn và hung dữ kia biết.
Trác Phi Dương nắm chặt tay Thư Phàm dắt đi. Cả hai đã chạy được một đoạn đường khá xa. Ở giữa rừng sâu, hai người đều không biết mình đang ở đâu. Nói một cách chính xác, cả hai đang bị lạc đường.
Tối nay, họ không chỉ đối mặt với thú dữ ăn thịt người trong rừng, họ còn phải tìm cách lẩn trốn bọn sát thủ đang đuổi theo từ phía sau. Chưa có lúc nào, Thư Phàm lại thấy sợ hãi và hoảng loạn như thế. Cũng may, bên cạnh Thư Phàm còn có Trác Phi Dương. Nếu không, một cô gái chân yếu tay mềm như Thư Phàm thì làm được gì.
“Tôi khát nước!” Thư Phàm liếm môi, mắt dáo dác nhìn xung quanh, cố tìm kiếm một dòng suối.
Trác Phi Dương thương xót nhìn Thư Phàm. Trong ánh sáng mờ nhạt của khu rừng, đôi mắt hắn sáng rực như ánh lửa trong đêm đông, dung hòa những nỗi sợ mà Thư Phàm phải chịu đựng.
“Tôi đưa cô đi tìm một dòng suối nào đó.” Siết tay Thư Phàm, Trác Phi Dương vừa đi vừa lắng tai nghe.
Con chim hải âu nghe hiểu Thư Phàm đang nói gì, nó lập tức cất cánh bay đi.
Thư Phàm chỉ tay theo hướng bay của con chim hải âu: “Chúng ta cứ đi theo nó. Tôi tin rằng nó đang định hướng cho chúng ta đi.”
Trác Phi Dương quẹt mồ hôi trên trán, mỉm cười bảo Thư Phàm: “Con chim hải âu của cô rất thông minh.”
Thư Phàm cười, tự hào khoe con chim hải âu của mình: “Điều này là tất nhiên. Nếu không nhờ nó, có lẽ cả hai chúng ta đều làm mồi cho cá rồi.”
Trác Phi Dương gật đầu, đáp: “Cô nói đúng. Hai chúng ta đều phải cảm tạ công ơn cứu mạng của nó.”
Thư Phàm mặc dù vẫn còn rất sợ hãi, nhưng nói chuyện phiếm với Trác Phi Dương về con chim hải âu, khiến tinh thần của Thư Phàm bớt căng thẳng và bớt hỗn loạn hơn.
Con chim hải âu dẫn cả hai hết đi theo hướng đông, lại đi theo hướng tây. Cả hai không xác định được phương hướng, nên chỉ còn biết đi theo sự chỉ dẫn của con chim hải âu. Trong lòng hai người tin tưởng, con chim hải âu đang dẫn họ đến nguồn nước. Nếu ngay cả con chim hải âu cũng mù phương hướng, hai người sẽ chết vì khát trước khi bọn người xấu kia thực sự tặng cho mỗi người mấy phát đạn vào người.
Đi mất gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cả hai cũng đến được một dòng suối nhỏ.
Đã có nước suối để uống, Thư Phàm buông tay Trác Phi Dương, chân chạy nhanh lại gần dòng suối. Đá gần bờ suối mọc rêu xanh rì, Thư Phàm do hấp tấp đã ngã lộn nhào xuống nước.
Trác Phi Dương hoảng sợ, vội phi thân đến. Ban đầu, mới ngã xuống Thư Phàm rất sợ, nhưng dòng suối này chỉ đứng đến ngang thắt lưng, hoàn toàn không có chuyện sẽ bị chết đuối, nên thay vì giãy dụa như lúc đầu, Thư Phàm lại cười như nắc nẻ, té nước làm ướt hết bộ quần áo mặc trên người Trác Phi Dương.
Trác Phi Dương thở hắt ra một hơi, vừa mỉm cười vừa lắc đầu chịu thua tính cách có một không hai của Thư Phàm. Cũng may đây chỉ là một dòng suối nhỏ, nước chảy róc rách, không có xoáy nước khổng lồ như những dòng suối khác. Nếu không, Trác Phi Dương không dám tưởng tượng ra hậu quả nữa.
Thư Phàm và Trác Phi Dương tắm rửa sơ qua. Cả hai đã chạy gần cả một ngày rồi. Vừa đói vừa mệt, mồ hôi và bụi bẩn bám đầy người, họ cần phải tắm rửa và nghỉ ngơi.
Con suối tuy hơi nông nhưng cũng có rất nhiều tôm cá. Vừa có nước để tắm rửa, vừa kiếm được thức ăn, Trác Phi Dương và Thư Phàm đều vui vẻ bắt cá.
Lúc cả hai rời khỏi suối, cũng đã xâm xẩm tối. Sợ rằng đêm nay, nếu ngủ ở dưới đất, sẽ bị côn trùng, rắn rết, và thú dữ hại, Trác Phi Dương và Thư Phàm vừa cố kiếm tìm một hang động để ngủ qua đêm, vừa tiện tay kiếm củi trên đường đi.
Con chim hải âu lại thực hiện nghĩa vụ đi thăm dò đường đi của mình. Một lúc sau, nó bay về đậu trên vai Thư Phàm.
Thư Phàm vuốt nhẹ vào đầu nó: “Em đã tìm được hang động chưa?”
Con chim hải âu miệng kêu “gừ gừ” , đầu cọ nhẹ vào lòng bày tay Thư Phàm.
Thư Phàm mỉm cười: “Em đã tìm được rồi, đúng không?”
Con chim hải âu cất cánh bay đi.
Trác Phi Dương nhìn cảnh Thư Phàm và con chim hải âu trò chuyện với nhau đến ngây ngẩn cả người. Hắn đã từng xem diễn xiếc, nhưng chưa thấy một con chim hải âu sống ở một nơi hoang dã, chỉ sau khi được Thư Phàm cứu mạng, đã đối xử thân thiết, và có thể hiểu được những gì mà Thư Phàm nói như con chim hải âu này.
Trác Phi Dương trong lòng thầm cảm thấy may mắn. Nếu không được con chim hải âu giúp sức, hai người đã không thuận lợi thoát được nhiều hiểm cảnh như thế.
Đến một khu đất lưa thưa cây rừng, nhờ ánh trăng soi tỏ, Thư Phàm và Trác Phi Dương có thể nhìn lờ mờ đường đi dưới đất. Ban đêm khu rừng âm u, thật đáng sợ. Cây rừng vươn ra những nhánh cây trông xù xì, tạo nên những hình thù kì quái. Thư Phàm đi sát vào người Trác Phi Dương, mắt kinh hoàng nhìn xung quanh. Mỗi lúc nghe một âm thanh lạ, như tiếng sói tru, tiếng cành cây gãy, trái tim nhỏ bé của Thư Phàm đều nhảy lên bần bật, lồng ngực gần như nổ tung, tất cả các giác quan trong cơ thể đều làm việc hết công suất.
Đi, đi mãi, đi theo hình bóng lờ mờ của con chim hải âu phía trước, hình dạng một cửa hang động bằng đá hiện trong tầm mắt của hai người....
« Trước1...120121122123124...148Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ