NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Phòng Trọ Ba Người - Nguyễn Nhật Anh Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Nỗi day dứt của Mẫn hôm nay lại dịp khơi dậy khi Thu Thảo nhí nhảnh hỏi:
- Anh gỡ rối tơ lòng giùm người ta, vậy tơ lòng của anh thì ai gỡ?
Dù ý tứ hơn trước rất nhiều, Thu Thảo cũng không đủ kinh nghiệm và sự tế nhị để thấu hiểu tâm trạng của Mẫn, vì vậy thỉnh thoảng cô lại buộc miệng hỏi những câu như trêu ngươi. Ngược lại, Mẫn hiểu Thu Thảo nhiều hơn, do đó anh không hề giận cô.
Tuy nhiên, trước một câu hỏi “độc địa” như vậy, Mẫn hoàn toàn lúng túng. Thoạt đầu, anh định nói thẳng: “Tôi chẳng bao giờ có tơ lòng để mà rối!”, nhưng rồi không hiểu sao, cuối cùng anh lại trả lời lấp lửng bằng một thái độ bông đùa:
- Tôi hả? Tơ lòng của tôi thì… người khác gỡ!
Thu Thảo mỉm cười:
- Người khác là ai?
Lỡ ở vào thế “ném lao đành phải theo lao”, Mẫn đành đáp đại:
- Là bạn bè! Hay là bất cứ ai quan tâm đến mình…
Thu Thảo nheo nheo mắt và nở một nụ cười tinh quái:
- Như em được không?
- Thu Thảo sao? – Mẫn trố mắt.
- Em sẽ gỡ rối cho anh! – Thu Thảo đề nghị nửa đùa nửa thật – Khi nào anh gặp chuyện gì khó nghĩ, em sẽ tham gia ý kiến với anh.
Nhiệt tình của Thu Thảo khiến Mẫn nửa buồn cười nửa xót xa. Cô không biết rằng anh chỉ có đi gỡ rối cho thiên hạ (mặc dù càng gỡ càng… rối) chứ chẳng hề xảy ra điều ngược lại. Cô tin những lời bông đùa nãy giờ của anh là thật, vì cô đã… đăng ký “giải đáp tâm tình” cho anh một cách hồn nhiên.
Mẫn tỏ ra bối rối trước tình huống bất ngờ đó. Anh ấp úng:
- À, à, để coi…
Thu Thảo chun mũi:
- Còn để coi gì nữa! Anh gật đầu đại đi!
Mẫn làm ra vẻ đắn đo:
- Còn phải coi Thu Thảo có giúp được gì không đã chứ!
Thu Thảo mau mắn:
- Chuyện gì em cũng giúp được!
Mẫn cười:
- Thật không?
- Thật.
Vẻ quả quyết của Thu Thảo khiến Mẫn cảm thấy rất mến cô. Nhưng anh không biết nên bịa ra một cái “tơ lòng” nào để cô có dịp “gỡ”.
Đang suy nghĩ vẩn vơ, tự nhiên trong óc Mẫn lóe lên một ý định mới mẻ. Và ngay lập tức, anh cảm thấy ý tưởng đó hoàn toàn có thể thực hiện và một cách nào đó, nó sẽ “làm đầy” những cái “thiếu sót” của anh đối với Chuyên và Mẫn, nó sẽ giải quyết được những day dứt của anh lâu nay.
Sau khi đã quyết định, mặt mày Mẫn tươi tỉnh hẳn lên. Anh nói với Thu Thảo bằng một giọng tin cậy:
- Nếu Thu Thảo có ý định giúp tôi thì tôi có thể nhờ Thu Thảo chuyện này…
Mẫn chưa nói dứt câu, mắt Thu Thảo đã sáng rỡ:
- Chuyện gì vậy? Làm được là em làm liền!
Mẫn hạ giọng:
- Thu Thảo biết không, mối quan hệ giữa tôi với… cô bạn của tôi gần đây không được tốt lắm. Chung qui chỉ vì cô ta nghĩ rằng – Chỗ này, Mẫn “bịa” một cách khó khăn – trong quan hệ tình cảm hiện nay giữa hai người, tôi là người… chịu ơn. Còn cô ta là kẻ ban phát…
Mẫn “tâm sự” với vẻ rầu rầu rất đạt. Thu Thảo thì ngẩn người nghe không chớp mắt.
- Cô ta cho rằng, mặc dù không nói thẳng, ngoài cô ta ra, tôi không thể yêu ai bởi vì sẽ không cô gái nào… yêu tôi. Suy nghĩ đó khiến cho cách xử sự của cô ta đối với tôi không được tốt đẹp lắm, và gần đây có những dấu hiệu xấu…
Mẫn ngừng lời, và bất giác anh cảm thấy cổ họng khô đắng. Một câu chuyện hoàn toàn bịa nhưng những mặc cảm đó dường như là có thật. Anh không ý thức về sự có mặt của nó nhưng chắc chắn nó tồn tại đâu đó trong anh, ở những tầng sâu thẳm của tiềm thức.
Đây là lần đầu tiên trong đời, Mẫn nói đến sự thiệt thòi của số phận. Và sở dĩ anh có thể nói đến nó bởi anh nghĩ anh đang nói về một điều bịa đặt. Nhưng khi lời nói thoát ra khỏi đôi môi, anh lại nhìn nhận vấn đề theo một cách khác, thực tế hơn và cay đắng hơn. Nhưng một khi đã chấp nhận bước vào cuộc chơi, Mẫn hiểu rằng anh không thể quay lại.
Vì vậy, khi Thu Thảo hỏi bằng một giọng ái ngại:
- Em có thể giúp anh được gì?
Mẫn trả lời không chút do dự:
- Thu Thảo sẽ đóng vai một… cô bạn mới của tôi. Tất nhiên Thu Thảo không cần xuất hiện. Nhưng Thu Thảo sẽ viết thư cho tôi… thường xuyên. Tôi sẽ “tình cờ” để cho cô ta phát giác ra những bức thư đó.
Thu Thảo gật gù:
- Em hiểu rồi. Khi biết anh vẫn có những cô gái khác, cô bạn anh sẽ phải nghĩ lại…
Mẫn khen:
- Đúng rồi! Thu Thảo thông minh lắm! Nhưng Thu Thảo thấy có gì bất tiện trong “nhiệm vụ” này không?
Thu Thảo sốt sắng:
- Không! Chẳng có gì bất tiện! Thậm chí em còn thích nữa! Kế hoạch của anh giống hệt như trong các truyện trinh thám! – Đột nhiên Thu Thảo hỏi – Cô bạn của anh tên gì?
Mẫn giật thót:
- Cô ta hả? Cô ta tên… Thủy!
Đang quýnh quáng, không kịp nghĩ ra một cái tên nào khác, Mẫn đành mượn đại tên người yêu của Nhiệm. Nói xong, anh cười thầm: “Nếu tên Nhiệm biết mình “giành” Thủy của hắn, chắc hắn rủa mình thê thảm!”
- Chị Thủy cũng học cùng lớp với anh hả? – Thu Thảo lại hỏi.
Mẫn lắc đầu:
- Không! Thủy đi làm.
Thu Thảo tò mò:
- Chị Thủy chắc là dễ thương lắm?
Mẫn gật đầu đại:
- Ừ, dễ thương! Nhưng Thu Thảo cũng chẳng cần biết rõ về Thủy làm gì!
Nghe Mẫn nói vậy, Thu Thảo “hứ” một tiếng:
- Em phải biết chứ! Rủi mai mốt, khi biết em là “bồ” anh, chỉ tìm đến “thanh toán” em thì sao!
Mẫn phì cười:
- Cái đó thì Thu Thảo khỏi lo! Viết thư cho tôi, Thu Thảo không cần ghi địa chỉ người gởi. Vả lại, Thu Thảo nên “bịa” ra một cái tên khác.
Thu Thảo có vẻ hào hứng với trò chơi ngoắt ngoéo này, cô nhíu mày:
- Bịa tên gì bây giờ?
Mẫn gõ gõ tay xuống bàn:
- Một cái tên bất kỳ nào đó!
Thu Thảo nghiêng mặt nhìn anh:
- Nhưng phải hay kìa!
- Ừ thì hay! Tên hay thì thiếu gì!
Thu Thảo cắn môi:
- Tên Hương được không?
- Được! Gì Hương?
- Thanh Hương.
Thấy Mẫn che miệng cười, Thu Thảo hỏi, giọng nghi ngờ:
- Anh cười gì vậy?
- Cười cái tên.
Thu Thảo không hiểu:
- Cái tên sao?
Mẫn lại cười:
- Nghe giống như nước hoa Thanh Hương quảng cáo trên ti-vi.
Thu Thảo vùng vằng:
- Vậy mà cũng cười! Giống nước hoa thì giống chứ sao, miễn tên hay là được!
Mẫn làm hòa:
- Thì tôi có nói gì đâu! Vậy Thu Thảo lấy tên Thanh Hương hén?
- Ừ, Thanh Hương!
Mẫn thở phào. Thế là cái trò chơi tình cảm của anh đã khởi động khá suôn sẻ. Con Tàu đã được đặt vào ray, bây giờ chỉ còn chờ nổ máy và lăn bánh. Anh chưa kịp suy nghĩ đến công việc tiếp theo thì Thu Thảo đã hỏi:
- Vậy chừng nào em mới bắt đầu viết thư cho anh?
- Tất nhiên càng sớm càng tốt.
- Ngay hôm nay được không?
Mẫn gật đầu:
- Được.
Rồi anh hỏi lại:
- Thu Thảo định viết ngay hôm nay thật à?
Thu Thảo chớp mắt:
- Thật chứ sao! Nhưng mà em chưa biết… sẽ viết như thế nào?
Mẫn khoát tay:
- Dễ thôi! Tôi sẽ viết sẵn một lá thư, Thu Thảo cứ theo đó mà chép lại.
Thu Thảo ngó Mẫn:
- Chừng nào anh đưa lá thư đó cho em?
- Mốt.
- Sao anh không đưa ngay bây giờ?
Mẫn gãi đầu:
- Bây giờ hả? Bây giờ thì… tôi đâu đã viết.
- Thì anh viết ngay đi! – Thu Thảo giục.
Mẫn lưỡng lự:
- Viết ngay bây giờ sao được? Còn học nữa chi!
Đang hứng chí, Thu Thảo gạt phắt:
- Học thì lúc nào học chẳng được! Với lại, viết thư thì đâu có tốn mấy thì giờ. Viết xong rồi học....
« Trước1...1415161718...23Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

Insane