↓↓ Truyện Cú Đấm Của Một Đứa Con Gái Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Vừa dứt lời, đột ngột, bà già cắm phịch cây gậy xuống đất và xoay cổ tay, từng khớp xương va chạm vào nhau lên tiếng răng rắc, rồi nhanh như cắt, bà nắm chặt bàn tay đặt một chiều nằm ngang vuông góc với thân cây và đột ngột xoay tròn nắm đấm, tấn công vào giữa tâm điểm của thân cây khiến cho nó tạo thành một lõm sâu, dư kình đánh mạnh vào các thân cây phía sau khiến chúng đổ rào rào theo một hàng thẳng tắp!
Há hốc mồm ra nhìn! Dường như không thể tin nổi vào mắt mình, con Cheer choáng váng đến nỗi cứng đờ cả người, nó bất ngờ quá…Quả thực là cao nhân!
Nhưng trong lúc còn đang choáng váng đến nỗi không kịp mở lời thán phục, bà lão đã phải vội vàng tóm chặt lấy tay con bé và kéo vụt đi để tẩu thoát trước sự truy bắt của…đám người nhìn thấy bà ấy phá hoại cây xanh trên đường.
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì, nó cũng hồng hộc vội vàng chạy theo bà lão, cho đến khi dừng lại ở một góc đường, bà kéo nó vào trong con ngõ sâu và thận trọng lén lút nhìn trộm ra ngoài để kiểm tra lại xem có còn ai bám theo mình không.
- Thật hết hồn! Tí thì bị tụi nó báo công an – Vừa nói, bà vừa đưa tay lên quệt mấy giọt mồ hôi còn vương lại trên trán và thở phào nhẹ nhõm.
- Bà thân pháp cao vậy mà cũng sợ công an à? – Thấy bà có vẻ khá hoảng, con Cheer lại khẽ cười khì rồi giở giọng kích đểu.
- Công an thì ta không sợ, nhưng chẳng may bị tóm vào “bốn bức tường” thì ngồi đấy mà thi triển thân pháp…– Biết con Cheer đang đá đểu mình, bà cũng quay sang đáp lại.
- À ừ…đối đáp hay đấy! – Nó thầm nghĩ trong đầu mình như thế khi nhận được câu trả lời của bà, rồi lại quay sang giả vờ ngoan đạo – Thế sao bà lại còn dắt cháu đi theo ạ? Bà không sợ bị vướng chân à!
- Vì ta biết là cô chạy nhanh…Và…
- Sao bà lại biết là cháu chạy nhanh? Mà…và gì nữa cơ ạ? – Đưa ánh mắt đầy sự tò mò ngước sang nhìn bà lão, nó hồi hộp chờ đợi câu trả lời.
- Và vì…cô khá có tố chất đấy! Ta muốn nhận cô làm đồ đệ!
- Đồ đệ!!! Bà muốn nhận cháu làm đồ đệ! Bà có bị làm sao không vậy? Cháu có nói là muốn làm đồ đệ bao giờ đâu! – Vừa nói, nó vừa tỏ vẻ bàng hoàng ngạc nhiên mà lại bất ngờ nhưng thực ra là…thích thú.
- Cô không nói…à ừ nhỉ! Đúng là cô chưa nói bao giờ…Ờ! Thế thôi nhớ! Thân pháp này một mình ta xài thôi vậy. Cuối đời rồi đang muốn kiếm một đứa đồ đệ để truyền nghề…thế mà…Chậc chậc! Oke bye! – Nói rồi, bà khẽ lắc đầu rồi chậm rãi bước đi…để lại trong lòng con Cheer” một đống” tiếc nuối.
- Gì chứ! Không thể để cho bà ấy đi nhanh như vậy được! Có cơ hội để học võ công mới, nhất định phải nắm bắt! – Với một đứa thích học võ và ham trau dồi sức mạnh cho mình như nó thì việc bỏ qua cơ hội này là không thể. Chẳng qua, nó chỉ muốn làm cao một chút thôi. Nhưng thế này thì không ổn rồi. Khỏi cần nghĩ ngợi nhiều, nó vội vàng chạy theo trong khi bóng bà lão còn chưa kịp biến mất.
…
” Bà! Con muốn làm đồ đệ của bà!”
Tiếng con bé vang lên cũng là lúc đánh dấu bước ngoặt lớn trong cuộc đời võ học của nó. Kể từ bây giờ, mỗi buổi chiều tan học, nó sẽ đều phải đến đây – hẹn gặp bà lão ở sân đu quay chỗ khu chung cư ngay sau trường học này, và bái bà làm sư phụ, bà sẽ truyền lại toàn bộ võ công cho nó.
Chuyện một đứa con gái cứng đầu như nó mà phải nhận một bà lão ăn mày lạ hoắc làm sư phụ thì thật là kỳ cục. Nhưng với thứ võ công đáng nể phục mà bà đã cho nó thấy thì nó vẫn mong được học và chấp nhận mọi cái giá sẽ phải trả về sau này.
Chắc chắn đấy!
Chap 3: Người con trai thứ ba.
8. Hoa Chuột
Tên thật: Quỳnh Hoa.
Nick name: Hoa Chuột, ở nhà thì thường được gọi là Quỳnh. Con nhóc này cũng là đứa đầu tiên bắt đầu gọi Cheer là Mèo.
Ngày sinh: 8/11/1994
Quỳnh là em gái họ của Cheery, nó khá khôn ngoan và tinh quái, do môi trường lớn lên của mình không được như những đứa bạn cùng lứa khác mà con bé bỏ học từ sớm và đem lại rất nhiều suy nghĩ trái ngược đối với cái tuổi 16 hồn nhiên trong trắng của nó.
9. Yon
Tên thật: Mạnh
Nick name: Yon
Bạn thân của Chan, là một thằng con trai rất láu cá và đa tài. Luôn hiểu và biết tính trẻ con của thằng bạn nên chỉ có hắn mới có thể nhường nhịn và dỗ dành thằng Chan đúng lúc. Nói chung, mặc dù là đàn em của Chan trong hội nhưng đúng ra thì Yon giống như anh trai của hắn hơn vậy!
-
Trên đường trở về nhà, nó vẫn ngơ ngơ…dường như còn chưa thể tin nổi vào cái quyết định kỳ quặc vừa rồi của mình. Còn đang suy nghĩ vu vơ, bỗng, có một chiếc xe mô tô từ đầu phóng tới chạy sượt qua nó và để lại đó một con gấu bông to uỵch đột ngột văng cái bịch vào người con bé khiến nó lăn kềnh ra đất mà ngã xóng xoài.
Thật bực mình! Đi đứng kiểu quái gì vậy chứ!
Loạng choạng đứng dậy, nó phủi mấy vết bụi còn lấm lem trên cơ thể mình và hậm hực nhặt lại con gấu.
“Wa! To quá! Thật dễ thương! “– Cheer thầm reo lên trong đầu mình như vậy rồi mỉm cười thích thú – “Hay là mang về nhỉ! Sao phải trả lại cho cái kẻ dám làm mình ngã cơ chứ! “– Nghĩ thế, nó quyết định ôm trầm lấy con gấu và lóc cóc trở về nhà. Nhưng rồi mới đi được vài bước, nghĩ gì đó, con bé lại chợt quay ngược trở lại và đứng chờ “kẻ đâm mình “ở phía đầu đê.
“Hừm…con trai thì mang theo gấu bông làm gì cơ chứ! Có khi nào là để đem tặng cho người yêu hắn không? Thế mà nếu làm mất thì không được rồi…Có lẽ hôm nay mình nên làm người tốt. “– Nghĩ vậy, Cheer quyết định đứng đó, ôm con gấu và chờ tên ngốc kia quay lại để trả đồ.
Và y như rằng, suy nghĩ của nó không nhầm, chỉ mới năm phút sau, thằng con trai đã đùng đùng quay trở lại. Vừa nhìn thấy con Cheer tay cầm con gấu, hắn đã vội vàng nhảy xuống và tiến lại gần quát ầm lên bằng cái giọng khó ưa.
- Chà! Con nhỏ này, mày định ă…n…– Vừa nói, hắn vừa đưa tay tóm lấy con gấu bông và giật nó ra khỏi vòng tay của cái Cheer. Đúng lúc đó, vẻ mặt ngơ ngác của con bé cũng chợt ngước lên, nó nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu…Nhưng không hiểu sao, trong lúc đó, ánh mắt ấy…đã khiến trái tim thằng Ryan tự nhiên rung lên những nhịp đập bồi hồi một cách kỳ lạ. Cảm giác như một luồng điện lạ đột ngột chạy sượt qua cơ thể khiến hắn rùng mình, rồi đột ngột buông tay, miệng lắp bắp – A…xin…xin lỗi em! Em có làm sao không? Có bị thương chỗ nào không? Vừa nãy anh lỡ đâm vào em hả?
Hử! Cái thái độ kỳ quái gì thế? Chẳng phải vừa rồi còn định ***nó là “con ăn cắp “hay sao? Sao chưa gì đã thay đổi nhanh như thế được rồi.
Thật mất hứng! Đáng nhẽ ra hắn nên ***to thêm một chút, mắng nặng hơn một chút. Và rồi, chắc chắn, một cuộc ẩu đả không nhỏ sẽ diễn ra tại đây để thỏa lòng khát chiến của con bé. Nó thích đánh nhau và “dạy bảo “cho những thằng con trai không biết điều như thế này mà! Vậy nhưng, bây giờ hắn xin lỗi rồi thì con bé biết làm sao! Kể ra thì cũng có chút thành tâm, thôi được rồi, không thèm gây sự nữa, nó lại lạnh giọng.
- Tôi vừa cứu con gấu của anh khỏi thành trẻ lạc đấy! – Vừa nói, nó vừa vung tay ném con gấu cái bịch vào người hắn. Tên con trai loay hoay vội vàng đỡ, khẽ nhoẻn miệng cười rồi hắn cũng nhanh nhảu trả lời.
- Thế thì nhờ em nuôi nó giùm anh luôn đi nhé! – Vừa dứt lời, hắn đột ngột cầm lấy con gấu nhét cái bịch vào lòng con bé rồi nhảy phắt lên xe, phóng vù đi một cách kỳ cục khiến cho nó cứ đứng ngẩn người ra, còn không để cho nó có cơ hội mà từ chối nữa. Thật kỳ lạ!
Lũ con trai quả thực khó hiểu và đáng ghét!
Khẽ lắc đầu, nó lại lóc cóc trở về nhà, ôm con gấu và hôn cái chụt lên đỉnh đầu của nó. Cheery khẽ thì thầm: ” Chị thích em, nhưng không thích kẻ đem em bỏ cho chị chút nào đâu nha! Hắn thật đáng ghét! “. ...