↓↓ Truyện Cú Đấm Của Một Đứa Con Gái Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Khẽ lắc đầu, con bé lại đưa tay di chuột click vào đường link dẫn đến forum rap mà nó hay vào. Đưa mắt liếc nhanh một lượt để cập nhật xem có thông tin gì mới không, và chợt dừng lại ở dòng chữ màu đỏ to đùng được treo chễm chệ ngay giữa banner” Anh có muốn vậy đâu!”…Chắc là ra track mới rồi, Cheer phấn khởi click vào nghe…
Nhưng…
Khi những giai điệu ấy vừa cất lên…
Giọng hát truyền cảm…
Lyric nghe sao quen thuộc…
Hình như…
Vừa mới đây thôi…
Nó còn được thưởng thức bản live cơ mà…
…
Những cảm xúc tưởng như đã dằn mình lắng xuống đột nhiên lại trỗi dậy, khiến con bé cảm thấy tức tối trong lòng vô cùng. Ánh mắt nó cứ thế từ từ lướt qua từng dòng lyric, rồi lại dần dần hồi tưởng về những gì đã xảy ra suốt tối hôm nay, nhưng rút cục, đầu óc vẫn chỉ xoay quanh vụ Chan hát với Nhi trên sân khấu…Không hiểu sao cứ nghĩ đến chuyện đó, nó lại cảm thấy muốn phát điên! Thứ cảm giác ganh tỵ sực sôi trong lòng làm nó không sao ngồi yên được, lồng ngực bất giác hoạt động đến hết cỡ, cảm giác như nhịp tim đang đập nhanh và mạnh đến nỗi khiến nó có thể nổ tung vì tức giận.
- BUZZZZZ!!!
Dòng chữ màu hồng đột nhiên hiện lên to tướng đi kèm hiệu ứng tác động rung mạnh khiến con bé giật bắn cả mình, bất ngờ lôi tuột nó ra khỏi những dòng suy nghĩ vẩn vơ.
- Vừa về đã online =. =!
- Thì sao?
Thấy Cheer trả lời lạnh lùng, Chan cũng ngạc nhiên, nhưng hắn vẫn hỏi tiếp.
- Đang làm gì đấy?
- Nghe nhạc!
- Nhạc gì?
- Anh có muốn vậy đâu! – Cheer chat rất nhanh, cảm giác như tay nó lia nhanh còn mạnh hơn cả những dòng suy nghĩ. Bởi cảm xúc trong lòng con bé lúc này là sục sôi vô cùng.
Khựng lại một lát, rồi cũng loay hoay mò vào playlist, mở bài” Anh có muốn vậy đâu” ra để nghe cho cùng tâm trạng với con bé…Đột nhiên, hắn lại thấy bối rối, một chút lo lắng bỗng dưng len lên trong tâm trí. Hắn nói.
- Cảm thấy sao?
- Hay!
- Hay như nào?
- Hay phát khóc rồi đây này! – Cheer nói, mà quả nhiên là nó cũng khóc thật. Chẳng hiểu sao từ lúc những giai điệu này thấm đẫm vào đầu đã khiến nó chảy ra không biết bao nhiêu nước mắt.
- Khóc thật à…Sao lại khóc? – Nghe Cheer nói, hắn hơi giật mình, nhưng rồi lại có chút gì đó xót xa trong lòng.
- Vì câu chuyện buồn quá! Là chuyện của anh à? – Mặc dù để nói ra câu này, lòng nó cảm thấy rất đau, nhưng rút cục thì sự tò mò vẫn đang từ từ giết tự trọng của con bé.
- Ừ…nhưng mà cũng đã qua rồi! Cô đừng bận tâm! – Chan vội vàng an ủi. Tự dưng lại cảm thấy sợ hãi nếu Cheer hiểu nhầm.
- Tôi bận tâm hay không thì cũng có liên quan gì đến anh đâu? Phải không? – Cheer cười nhạt. Nó cảm thấy mình càng ngày càng giống như người thừa đang bị đẩy đưa vào câu chuyện mà mình vốn không phải nhân vật chính.
- Sao lại không?
- Vậy liên quan gì: -??
- Vì…anh yêu em mà…
Viết ra câu này, thật sự chẳng hiểu Chan có chịu suy nghĩ gì không nữa? Hay chỉ nói như một trò đùa để trêu chọc con bé…như hắn vẫn thường làm…Cheer cười khẩy, dập tắt ngay mọi hy vọng của thằng nhóc.
- Vậy còn Nhi?
Nhắc đến Nhi…Chan lại chợt cảm thấy bồi hồi, có cảm xúc gì đó len lói trong tâm hồn hắn, khẽ trỗi dậy, nhưng lại mau chóng bị dập tắt ngay. Bởi với Chan, Nhi đã là quá khứ rồi, hắn quan tâm và muốn nâng niu hiện tại nhiều hơn.
- Là mối tình đầu của tôi…
- Vậy chắc khó quên lắm nhỉ?
- Không! Sắp quên rồi!
- Tại sao: )?
- Vì em đang giúp tôi!
Nghe Chan nói đến đây, tim Cheer như trật nhịp. Nó bỗng dừng lại trong giây lát, không biết nói gì tiếp. Tại sao Chan lại có thể tự tin như thế nhỉ? Điều gì khiến hắn nghĩ rằng Cheer sẽ tự nguyên” giúp” hắn cơ chứ? Hay là hắn…đã đoán ra được điều gì rồi?…
Không! Không thể được!
Làm như thế thì mất mặt lắm!
Bặm môi, Cheer liền phủ đầu ngay lập tức.
- Đừng hòng! Nói thế này thì có lẽ là hơi xúc phạm, nhưng đối với cô ta, anh chỉ là một món đồ cũ kỹ, chơi chán rồi thì vứt đi! Tôi có lỗi gì khi vội vàng nhặt lấy, nâng niu và chăm sóc “nó”…cho đến khi tâm hồn “nó” hoàn thiện thì cô ta lại bước tới. Ghen tức vì người khác” giành” mất món đồ chơi cũ của mình. Tất nhiên, vật muốn theo chủ cũ. Tôi không trách. Nhưng cơ hội để tôi” nhặt” nó thêm một lần thứ 2…Tuyệt đối không có đâu! – Mặc dù, nói ra những lời này, khiến con tim nó đau lắm. Nhưng thay vì cứ để vết thương mưng mủ mãi, thì nó thà tự mình rạch ra một nhát rồi băng bó nó lại cho vết thương liền mãi còn hơn.
Nói rồi! Không cần biết Chan sẽ trả lời ra sao, Cheer vội vàng out nick. Để lại cho Chan một cảm giác vô cùng hụt hẫng, không biết nói sao, không kịp nói gì…Mặc cho hắn đã hết lòng giải thích, dùng hết can đảm của mình để nói ra cái điều mà bấy lâu giấu kín…Vậy mà con bé lại trả lời phũ phàng như vậy…Chẳng nhẽ có uẩn khúc gì bên trong? Hay là do trước đó hắn đã đùa cợt quá trớn! Nên bây giờ, đến khi nói thật lòng thì lại chẳng có người tin…
Cắn môi, đắng thật!
…
Sáng ngày hôm sau, vẫn như thường lệ, Cheer lại dậy từ sớm để tập chạy, nhưng, ngày hôm nay có chút khác so với mọi ngày, lướt qua con hẻm đó…nó không còn thấy hình bóng quen thuộc của ai đó vẫn đứng chờ ở đấy nữa…Khẽ lắc đầu, một chút buồn hiện lên trên đôi mắt…
Ngày hôm nay bước chân của nó có vẻ nặng nề hơn so với mọi hôm, nó không còn quan tâm đến việc thời gian đạt được hôm nay có ngắn hơn so với hôm qua không nữa, bởi…dừng lại trước mắt nó…có lẽ chính là lý do khiến ngày hôm nay Chan không xuất hiện. Chan đi cùng Nhi!
Vừa mới dừng lại ở cổng trường, Cheer như chết đứng khi thấy Nhi khoác tay Chan kéo xềnh xệch đi nhìn rất thân mật, tim nó quặn thắt, như hàng ngàn mũi tên đâm vào tim khiến lòng nó nhói lên khôn xiết…
Vẫn cố giữ bình tĩnh, Cheer vội vàng dừng chân lại, bước chậm hơn, tránh làm phiền “người khác “!
Sự xuất hiện của nó dường như vô hình, nó không muốn, vì nhìn thấy vẻ mặt nó lúc này mà cô ta lại càng thêm đắc ý. Cheer quyết định lặng lẽ đi vào lớp, chuyện nó nhìn thấy ngày hôm nay, nó cũng sẽ không thắc mắc thêm với Chan nữa. Bởi Cheer biết, biết càng nhiều, tim càng đau…thôi thì biết ít đi một chút, cho lòng nó thanh thản!
…
Nói thì nói vậy, nhưng suốt cả ngày hôm ấy, sự khó chịu được thể hiện rõ trên khuôn mặt nó, những hình ảnh đó không sao thoát ra khỏi tâm trí con bé được. Thậm chí lúc nhìn thấy thầy giáo dạy trên bục giảng, nó cũng chỉ nhìn ra thành hình Chan và cái Nhi đang nắm tay nhau tung tăng rảo bước. Càng nghĩ, nó càng muốn lồng lộn hết cả người lên, không sao kiểm soát nổi cái cảm giác tức tối vô cùng khó chịu này!
Khổ sở thật…sống phụ thuộc vào tình cảm của người khác…
Cheer cười nhạt, cố gắng cúi gằm mặt xuống bàn, để quyển sách giáo khoa úp lên đầu, che đi khuôn mặt đang nhăn lên vô cùng xấu xí của nó…
Thằng Yan ngồi cạnh, nhìn thấy thế, cũng thở dài bất lực…
…
Chiều hôm ấy trở về nhà, vừa mới bước tới gần đầu ngõ, nó đã nghe thấy tiếng mọi người xôn xao, tò mò bước tới gần hơn, nó nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của một người đàn ông…Cảm giác xa lạ nhưng lại có chút quen thuộc này khiến nó nôn nao, vội vàng lục lại trong ký ức…Nó dần nhớ ra…đây chính là người đàn ông ngày bé thường ôm nó chơi trò “nhổ củ cải “…chính là người đàn ông thường đưa nó đi nhậu nhẹt cùng đám bạn rượu của lão…chính là người đàn ông mười sáu năm trước đã bỏ nhà ra đi…đến một vùng đất mới…tìm một cuộc sống mới ở nơi xa xôi…chính là…người đã tự tay đập vỡ mất cái “hạnh phúc gia đình giả tạo” của nó…Là ông ta!...