↓↓ Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Anh…?
Nó tức nghẹn họng, bực mình hết biết, vừa bị tên sao chổi làm phiền bây giờ lại thêm tên ác quỷ này nữa, đúng là…
- Cô còn làm gì đấy, còn không mau xin lỗi đi…!
- Tại sao tôi phải xin lỗi anh…!
- Va vào người ta, mà cô còn làm bộ hả…?
- Ai va vào ai trước…?
- Có chuyện gì thế…?
Cả hai đình chiến quay sang thì thấy bọn cái Loan đang đứng nhìn hai người.
Nó chán quá quay luôn đi, nhưng…
- Này, cô có biết lịch sự tối thiểu không hả…? Hắn cố quát theo nó.
Nó lắc đầu nghĩ mình mà không xin lỗi thì cũng không yên, thôi thì đành nhượng bộ lần này vậy.
- Dạ, cho tôi xin lỗi anh…!
Nhưng nhìn vẻ mặt của nó thì chẳng có gì là biết điều cả.
Anh vẫn còn nhìn nó tức tối nói:
- Cô xin lỗi với thái độ đó mà nghe được à…!
- Này, tôi đã xin lỗi anh rồi, anh còn muốn gì nữa…!
- Ít ra cô cũng phải xin lỗi một cách thành khẩn chứ…!
Nó không còn sức để mà cãi cọ nữa, may mà con Loan cứu nó:
- Thôi chú, tha cho nó đi, hôm nay nó mới thi xong nên nó còn mệt…!
- Thôi cũng được, nhưng mà cô ta…!
- Ai thế hả…? Quân hỏi.
Mải chú ý vào câu chuyện cãi cọ của hai người mà Loan quên không giới thiệu bạn cho chú của nó biết, nó quay sang các bạn hối lỗi và nói:
- Đây là chú Tuấn của mình…!
- Chào chú…!
- Chào chú…!
Chỉ vào Phương và Quân, Loan bảo chú của nó:
- Đây là Phương và Quân.
- Chào hai đứa.
Nó nhìn chú nó bảo:
- Còn con nhỏ này chú biết rồi.
Giọng của chú nó đầy mai mỉa:
- Đúng thế, có lẽ suốt đời chú cũng không quên.
- Anh…!
Thấy bọn trẻ đang tập trung lại một chỗ, bà Thảo bước đến hỏi:
- Này, sao mấy đứa không ra đây vui chơi đi, mà còn đứng đấy làm gì…!
- Vâng, con ra ngay…!
Nói xong nó bỏ đi một mạch, nó nghĩ hôm nay đúng là xui xẻo, phải gặp hai tên mà nó ghét nhất, nhưng mà không sao bổn cô nương đây vốn là người dễ chịu mà, hai tên chết tiệt kia cừ chờ đấy, sẽ có lúc nó làm cho bọn họ thật thê thảm, nghĩ tới cái viễn cảnh ấy, nó mỉm cười thật ngọt mà không biết tên Quân đang nhìn nó…
Từ lúc quen nhau đến giờ, anh mới gặp con nhỏ được hai lần nhưng mà lần nào cũng cãi nhau, anh chưa bao giờ thấy cô cười với anh cả, nhưng nay anh thấy được nụ cười thiên thần của nó, anh nhìn nó ngơ ngẩn…, sờ lên trái tim mình anh thấy nó đang đập loạn nhịp, anh không thể tin được chỉ có hai lần thôi mà anh đã bắt đầu yêu rồi sao…
- Anh Quân, anh làm gì mà thần người ra vậy…? Loan hỏi.
- Không có gì…! Anh bối rồi trả lời.
Loan mỉm cười nhìn anh, công nhận anh ta đẹp trai thiệt và vui tính nữa, con Hồng nó thật may mắn mới có được một người yêu như anh, nhưng nghĩ lại con Hồng nó cũng thật quá đáng, anh đã cất công tới đây xin lỗi nó rồi mà nó còn làm tàng…
- Anh yên tâm đi, em sẽ giúp anh xin lỗi nó…!
- Hả…? Anh không hiểu Loan đang nói gì.
- Không sao đâu mà, em hứa là sẽ giúp được…!
- Mà em sẽ giúp anh chuyện gì…? Anh nhìn nó ngơ ngác hỏi.
Loan nghĩ rõ khổ cho cái anh này, bị người yêu giận đến nỗi tâm trí cũng không ổn định nữa.
- Không phải anh và con nhỏ Hồng đang yêu nhau sao, chắc là anh làm cho nó buồn nên anh tới đây xin lỗi nó chứ gì…?
-…?
Phải mất một lúc anh mới hiểu được vấn đề, trời ạ thì ra anh đang bị hiểu lầm là người yêu của Hồng, anh muốn đính chính lại nhưng mà nghĩ cũng hay, biết đâu đây là cơ hội tốt cho anh, chẳng phải Loan là bạn thân của Hồng sao…
- Đúng rồi, mà em định giúp anh bằng cách nào…?
Nghe anh nói thế nó sung sướng, nó cứ tưởng là đang giúp được con bạn thân nhưng nếu nó biết được sự thật thì…
- Dễ thôi, anh có số điện thoại của nó chứ…?
Anh gãi đầu ra vẻ là người vô tội, anh bảo:
- Xin lỗi em, mặc dù anh có xin nhưng mà Hồng không cho…!
- Anh đưa điện thoại đây…!
Anh mừng quá, mỉm cười thật tươi đưa điện thoại của mình cho nó.
- Cảm ơn em nhiều nhé…!
- Không có chi, em giúp anh cũng như giúp bạn em thôi…!
- Nếu em đã giúp anh thì em giúp cho chót, em có thể cho anh biết sở thích của Hồng là gì không…?
Nó nghi ngờ hỏi anh:
- Anh hỏi như vậy để làm gì…?
- Anh chỉ muốn biết để khi nào hai đứa giận nhau thì anh còn biết mà chiều…!
- À…!
Nó gật ngù như đã hiểu, nhưng mà nếu nó nhìn thấy ánh mắt gian gian của anh nhìn nó thì nó sẽ hối tiếc về điều này. Nó lấy một tờ giấy, ghi một lô lốc những thứ mà nhỏ Hổng thích, nó biết quá rõ về nhỏ Hồng, cũng phải hai đứa chơi thân với nhau từ nhỏ mà.
Nhận tờ giấy mà nhỏ Loan đưa, anh mỉm cười thật tươi với nó, với một giọng nói nồng nàn nhất anh bảo:
- Cảm ơn em nhiều lắm, nếu mà chuyện của hai đứa bọn anh giải quyết được thì anh sẽ hậu tạ em…!
- Có gì đâu anh, mà anh nhớ là phải đối xử tốt với con bạn em nhé, anh mà làm nó buồn thì không xong với em đâu…!
- Anh hứa mà…!
Nhìn thấy con Hồng đang đứng cạnh bể bơi, nó bảo anh:
- Nó kìa, sao anh không lôi nó ra sàn nhảy đi…! Loan gợi ý.
- Em nói đúng, thôi anh đi đây…!
- Vâng…!
Anh vừa quay đi thì nhỏ Phương tới, nó hỏi:
- Anh Quân là gì của mày…?
- Anh ta là người yêu của nhỏ Hồng…!
- Vậy hả, tao xin lỗi, mà nhìn hai người đó đẹp đôi ghê…!
- Thế còn mày…? Nhỏ Phương hỏi Loan.
- Tao thì sao…?
- Người yêu của mày đâu…?
- Dạ, em không muốn bị đeo gông sớm như ai kia…!
Nghe Loan nói, Phương đỏ mặt, nheo nheo mắt nhìn nó, nhỏ Loan hỏi:
- Vậy anh gì nhỉ, à anh Phong của mày đâu rồi…?
- Tao làm sao mà biết…!
- Chứ không phải nếu anh ta có ho một tiếng là mày cũng biết à…!
- Con kia…!
Phương tức quá đuổi theo Loan, chẳng may nó bị vấp vào sợi dây cáp, cô nghĩ số phận của mình thế nào cũng phải nằm viện thì…
Đầu tiên nó cảm nhận được ai đó đang ôm eo của nó, sau đó nó xoay một vòng và cuối cùng thì mặt nó kề sát mặt một tên đàn ông.
Nó không biết diễn tả cảm giác của nó như thế nào nữa, chỉ là nó đang đỏ mặt và tim của nó đập rất nhanh. Chưa kịp nghĩ mình rơi vào tình huống nào thì anh ta bảo:
- Cô còn không mau buông ra…!
Nó giật mình nhìn lại, thì trời ạ, nó đang ôm cứng anh ta, mặt kề mặt, nó nghĩ chỉ một chút xíu nữa thôi là đã chạm môi rồi.
Nó vội buông anh ta ra và lí nhí bảo:
- Xin lỗi anh…!
Anh ta không thèm bảo nó thế nào, rồi quay đi, trong nó bây giờ là cảm giác lẫn lộn giữa biết ơn và tức giận, nó nghĩ “vì anh cứu tôi nên tôi không chấp, nhưng đừng có vì thế mà lên mặt”. Nó lẩm bẩm:
- Hứ, đồ kiêu căng…!
Đứng nhìn pha hành động vừa rồi, con Phương kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời, nó nghĩ cái cảnh đó chỉ có ở trên phim thôi thế mà nó lại được nhìn thấy ngoài đời thế này thì…
Nhìn anh ta đi rồi, nó bước đến hỏi con bạn:
- Anh ta là ai vậy mày…?
- Tao không biết…!
- Tao tưởng mày biết, vì anh ta cứu mày mà…!
- Con bạn chết tiệt kia, mày không hỏi bạn mày có bị làm sao không, mà mày lại hỏi một tên lạ hoắc làm gì, bạn bè thế hả…!
Chờ cho nó xổ một hồi, Phương nheo mắt nhìn nó.
- Này, anh ta cũng được đấy, hay là mày thích anh ta rồi…!
Nó không bảo gì cả, lấy tay bấm cho con bạn một cái, làm cho con Phương hét toáng lên:
- Á đau…!
Nó kêu to quá đến nỗi những người xung quanh cũng phải quay lại nhìn.
- Con kia, có thế thôi mà mày kêu lên kinh thế hả…?
- Mày cứ thử đi rồi biết…!
- Ngu gì lại đi đánh mình…!
- Thế mày coi tao là gì, là cái bịch bông của mày à…? Nó tức quá hét lên.
- He he he…!
Nó cười thật đểu và bảo:
- Mà có khi là thế thật…!
Nó nhìn con bạn như muốn nghiền nát nó ra, chúng nó biết nhau từ nhỏ, hai gia đình có quan hệ họ hàng ruột thịt với nhau, nhưng do gia đình nó ở xa nên thỉnh thoảng mới gặp được nhau, nhưng bây giờ thì có lẽ thường xuyên hơn vì nhà nó vừa mới mua được một biệt thự ở gần đây....