↓↓ Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Mặt bà dàu dàu, bà đang tức thì có tiếng chuông điện thoại bàn reo.
- A lô, đây có phải là nhà của Thu Hồng không…? Tiếng đàn ông.
- Đúng rồi, nhưng anh hỏi ai…?
- Bác là gì của cô ấy…?
Bà Hoa tự hỏi thằng này là ai thế nhỉ, nó gọi cho mình làm gì, mà có quen biết với con Hồng hay sao, chắc là bạn của nó chứ gì, nhưng nghe giọng anh ta thì có vẻ trầm tĩnh quá nên không thể nào còn trẻ được, con Hồng nhà mình làm sao mà quen được với những người như thế mà lại là con trai nữa chứ…chỉ trong vòng một giây thôi mà bà Hoa đã xuất ra được hơn 30 câu hỏi.
- Tôi là mẹ của nó, thế có chuyện gì…?
- Cháu là bạn của cô ấy, bây giờ Hồng đang ở bệnh viện, bác có thể tới ngay được không…?
Nghe anh ta nói bà Hoa cảm thấy mồ hôi toát ra hết cả mình, bà lo sợ cho con gái bà, bà nghĩ hay là nó bị tai nạn…
- Nó…nó…nó bị làm sao vậy…? Bà Hoa run run hỏi.
- Dạ, chỉ là bị xốt thôi, không sao đâu bác…!
- Thế à…! Có tiếng thở phào nhẹ nhõm.
- Thế mà tôi lo quá, cậu có thể cho tôi điện chỉ bệnh viện, tầng và số phòng mà nó nằm được chứ…?
- Vâng…!
Bà Hoa lấy cái bút và một tờ giấy ghi hết những gì mà Tuấn đọc, xong đâu đấy anh chào bà và cúp máy.
Anh nghĩ chỉ một lúc nữa thôi là họ tới đây, anh cũng phải về nhà rồi, anh nên giao lại Hồng cho gia đình của nó, vì như thế hay hơn, nếu không họ lại lo lắng cho nó.
Nhìn nó ngủ ngon, anh kéo cái chăn lên tận cổ nó, anh cũng đã định báo cho cái tên Quân kia lúc anh ta gọi tới nhưng không hiểu thế nào anh lại thôi, có lẽ vì anh không muốn giáp mặt anh ta, anh sợ mình lại có hành động gì thất thố thì hóa ra mình lại là một con người kém cỏi, thôi thì chúc họ hạnh phúc vậy, anh hiểu mình không nên chen dô vào làm gì, kẻ thứ ba trong tình yêu thì có gì hay, nếu mà làm như vậy anh có thể mất luôn cả tình bạn với nó, thôi thì Hồng làm thùng rác cho anh xả stress cũng được, ít ra anh còn nghe nó nói và còn có cơ hội gặp mặt nó, như thế là anh cũng vui rồi, ngủ ngon nhé nhóc.
Cánh tay của con Hồng văng ra khỏi chăn, Tuấn vội cầm tay của con Hồng, anh định đút tay nó vào chăn cho ấm, nhưng bàn tay của nó mềm mại quá nên không kiềm lòng được anh ôm tay của nó trong đôi bàn tay của mình, anh cảm thấy thật ấm áp và ngọt ngào, hơi ấm của hai người chuyền qua nhau, anh nghĩ giá mà cứ mãi như thế này thì tuyệt.
Nghe có tiếng gõ cửa, anh vội buông tay của con Hồng ra, anh nghĩ đã đến lúc mình phải về vì hình như gia đình của Hồng tới thì phải.
Bà Hoa bước vào thấy một anh chàng chạc tuổi thằng Khoa nhà mình đang ngồi đấy, bà không hiểu gì cả, con Hồng nó quen anh chàng này sao, hình như anh ta gọi điện cho mình thì phải.
- Chào bác…! Tuấn lên tiếng.
- Chào cậu…! Bà Hoa chào lại.
- Cậu đây là…?
Ý bà muốn biết mối quan hệ của anh với Hồng thế nào, lẽ ra bà phải hỏi con gái bà ra sao trước chứ, đúng là một bà mẹ hay tò mò.
Anh với lấy cái áo khoác của mình được vắt trên ghế anh bảo bà:
- Cháu là Tuấn, chú của Loan, hôm nay thấy Hồng bị hỏng xe nên cháu cho đi nhờ, nhưng cô ấy ngất vì cô ấy bị xốt nặng quá, cháu chỉ kịp đưa Hồng vào đây, bây giờ bác tới rồi cháu giao Hồng lại cho bác, xin phép cháu về…!
- À, ra vậy…!
Có lẽ bà Hoa cũng đã hiểu những gì mà Tuấn nói, anh kép cửa đi ra rồi mà bà Hoa vẫn còn nhìn theo, bà thấy ở Tuấn có một cái gì đấy vừa dễ gần lại vừa khó đoán, bà còn nhìn theo nữa nếu như không có tiếng ú ớ của con Hồng, bây giờ bà mới sực nhớ cái mụch đích mà mình vào đây.
Bà Hoa bước lại lấy tay mình nắm tay nó, bà sờ chán nó, xem ra nó vẫn còn hơi xốt, nhưng mà khuôn mặt thì đã hồng hào hơn, bà nghĩ chết thật mình vô duyên quá mình còn chưa cám ơn anh ta, đúng thật là đãng chí, hy vọng anh ta không chấp mình và nghĩ mình là một kẻ vô ơn.
Nhưng mà bà đã nghĩ quá nhiều, Tuấn ra bãi lấy xe, cho nổ máy anh quay về nhà mà cứ như đi trên không, bây giờ thì đầu anh nó rỗng tuếch, anh không còn biết cái gì nữa cả.
Ông Hùng và Khoa đến sau bà Hoa nên không gặp Tuấn, hai người vội chạy đến ngay khi bà Hoa gọi điện thông báo con Hồng nó phải nằm viện.
Khoa nhìn em gái anh nằm ngủ một cách khó nhọc ở trên giường bệnh thì cũng hơi xót cho nó, nhưng mà một ý nghĩ đen tối trong đầu anh hiện ra, biết đâu anh nghĩ nhờ con bé này mà anh không phải đi xem mặt con bé Đoài độc ác kia thì sao.
Bà Hoa đã dập tắt cái hy vọng đó của anh, bà nhìn anh bảo:
- Đừng có mà mừng vội nhe con, mày nghĩ là em mày ốm thì tao sẽ hủy buổi tiệc ở nhà hàng đó à, đừng có mà mơ, tao đã quyết rồi, dù cho có bão lửa thì tao cũng lôi mày theo…!
Khoa nghe cái giọng quyết tâm của mẹ mình mà ngán, anh chán quá, thôi thì cố mà chịu đựng vậy, mình cứ gặp mặt cho mẹ vui, còn nếu mà mình không ưng thì chả lẽ mẹ lại ép mình, nghĩ thế nên anh không thèm cãi lại nữa mà anh im luôn.
Bà Hoa thấy thằng con đã ngậm miệng lại thì thỏa mãn cũng không nói gì nữa, chỉ có Ông Hùng là luôn cảm thấy mình là người thừa, ông không bao giờ tham gia được vào bất cứ chuyện gì cả, cái gì vợ ông cũng quyết hết rồi, ngày trước thì ông tự hào về bà vợ của mình lắm, vì ông nghĩ bà làm như vậy là thương cho ông, ông chỉ còn biết đi làm về đưa tiền cho bà, ông coi như thế là xong, nhưng càng ngày bà Hoa càng làm quá lên thì phải, đúng là mình là chồng hay bà ấy thế nhỉ.
- Bà đã hỏi bác sĩ xem tình trạng của nó thế nào chưa…? Ông Hùng hỏi.
- Tôi đã hỏi rồi, nó không sao cả, chỉ hai ba hôm là có thể xuất viện rồi…!
- Thế thì tốt…!
Nhìn đứa con gái của mình ngủ thiêm thiếp ông thở dài, thế này thì đâu có giống một đứa nghịch ngợm mà ông biết, xem ra nó ốm đã làm cho nó bớt cái vẻ tinh nghịch đi nhiều, thôi cố mà ngủ và dưỡng sức đi con ạ, mai lại về mà quậy tiếp như thế bố quen hơn, chứ con mà nằm như thế thì bố lo lắm.
- Nó thì coi như đã ổn tí nữa mình vẫn phải tới bữa tiệc đó, ông và thằng Khoa chuẩn bị đi là vừa…!
- Hay là bà tới đó đi, còn tôi ở lại trông con Hồng…! Ông Hùng gợi ý.
- Ông mà không tới thì người ta lại cười cho, thôi đừng lôi thôi nữa, cứ thế mà làm…!
Ông Hùng nghĩ bà này thật là độc tôn, không ai có thể lay chuyển được bà này cả, đúng là, cả Khoa và ông Hùng đều thở dài.
Tuấn lái xe ra hướng bờ sông, anh ngồi một mình ngắm cảnh đêm, anh không muốn về nhà vào lúc này, anh cảm thấy mình cô đơn quá, lấy tay vuốt vuốt hai cái lên tóc, anh nghĩ mình đã già thật rồi, mình không còn sức để mà tranh đấu nữa, mọi chuyện thôi thì cứ để cho ông trời quyết định vậy, anh thở dài.
Thả hồn mình theo dòng nước, làn gió thổi vào mặt anh mát lạnh, đêm nay đẹp thật, nhưng chỉ là cho những đôi tình nhân đang ngồi tâm sự kia thôi, không biết họ nói gì nhỉ, mà sao cô nàng kia cười vui thế, họ không biết là mình đang buồn hay sao, nhưng thôi chuyện thiên hạ mà mình quan tâm làm gì, mình cũng phải về rồi, mình đã đi từ sáng tới giờ, không một cú điện thoại, chắc là anh chị lại đang lo cho mình, về thôi vậy.
Trèo lên xe, anh lái về nhà, nhưng mà tâm trí anh thì để cả ở chỗ của Hồng, không biết bây giờ nó đã tỉnh chưa, và khi nó biết anh đã về nó có hỏi là anh đã đi đâu, chắc là không rồi, nó đâu có quan tâm gì tới mình, mà mình nghĩ anh chàng Quân kia chắc cũng đã tới bệnh viện thăm nó, bây giờ có lẽ họ lại đang tay trong tay…chỉ nghĩ đến cái cảnh đó là anh lại không chịu nổi, anh nghĩ mình đang ghen, mình đang ghen với cái thằng mà con Hồng nó yêu, mình chả là gì của nó cả, có thể nó không thích và không yêu mình nhưng mình lại để ý và quan tâm tới nó, đúng là oái oăm....