↓↓ Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Xin lỗi, cô có thể cho cháu biết nhà vệ sinh đi hướng nào không…?
Bà khách nhìn anh chàng trước mặt mình, bà mỉm cười và lấy tay chỉ:
- Cháu đi thẳng và rẽ tay phải nhé, nhà vệ sinh nam ở bên cạnh cái cửa đó…!
- Vâng, cám ơn bác…!
- Không có gì…!
Tuấn đi về phía mà bà khách kia đã chỉ, anh đang phân vân không biết mình nên làm gì vì đó là phòng vệ sinh nữ, anh mà vào thì người ta lại bảo anh là kẻ biến thái, mà anh thì lại không muốn chút nào, đến phòng vệ sinh nam bên cạnh anh đi vào luôn, mặc dù anh chỉ rửa mặt và rửa tay, thấy khuôn mặt mình đầy mệt mỏi cũng phải cả đêm hôm qua anh không ngủ được vì cái chuyện kia nó dày vò, thế mà sáng nay anh lại gặp phải chuyện này, đúng là không biết đâu mà lường, anh còn đang suy nghĩ thì…
- Có người bị ngất…! Tiếng một bà bên phòng vệ sinh nữ hét lên.
- Mau cứu người ta đi…!
Nghe thấy hai tiếng la thất thanh anh cũng chẳng chú ý lắm, anh nghĩ chắc là ai đó rồi, mà đông người như thế thì sẽ có người đưa cô, chị hay là em đó đi thôi, anh là đàn ông thì vào sao tiện.
Anh rút cái điện thoại ra anh muốn gọi cho con Hồng, không vào được thì anh gọi điện bảo nó ra, chứ bắt anh chờ mãi như thế này thì ai mà chịu nổi.
Tiếng nhạc chuông của nó vang lên, nhưng mà nó vẫn chưa chịu bắt máy, quái nhỉ, sao nó còn không nghe đi hay là nó muốn anh sang bên kia lôi nó ra, đúng là lề mề quá mà, nó định thách thức sự chịu đựng của anh hay sao.
- A lô, xin hỏi là ai đấy ạ…! Tiếng của một cô gái.
Tuấn phải bỏ cái điện thoại ra xa vì ồn ào quá, chắc là vì có người vừa bị ngất nên họ xúm lại xem đông, mỗi người một câu thành ra thế này, nhưng giọng nói này đâu phải là của con Hồng.
- Xin hỏi ai ở đầu dây đấy…?Tuấn hỏi.
- Anh là gì của con nhỏ bị ngất này…?
- Tôi là…!
Mà cô ta bảo sao nhỉ “con nhỏ bị ngất này”, không lẽ Hồng đã bị ngất hay sao, cầm cái điện thoại của mình ở trong tay mà anh quên tắt máy, trong đó vẫn còn tiếng nói.
- A lô, này anh…!
Anh chạy thật nhanh sang bên kia, bất kể đó có là nhà vệ sinh nữ hay không, anh chỉ biết là con Hồng nó đang bị ngất thôi, anh không còn thời gian để mà quan tâm đến hậu quả nữa, thấy người ta đang bu quanh và chuẩn bị bế con Hồng đi, anh dẹp họ sang một bên và bảo:
- Tôi là người thân của con bé này…!
Họ nghe anh nói đều yên lặng nhìn lên, rồi mỗi người một câu, họ bảo anh:
- Mau bế cô ấy đi đi, hình như cô ấy bị cảm nặng hay dính gió rồi, người thì nóng như lửa đây này…! Một bà bảo.
- Nhanh lên đi anh còn đứng đó làm gì…! Cô gái quát.
Anh không còn lòng dạ nào mà nghe nữa, anh chạy lại bế nó trên cánh tay chắc khỏe của mình, anh đi ra cửa.
Mọi người ở lại vẫn còn xì xào.
- Con nhỏ đó tội nghiệp quá nhỉ, nhưng mà cũng may đấy, nếu mà không có ai thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra…!
- Chị nói cũng đúng, nhưng mà anh ta là gì của con nhỏ đó nhỉ…?
- Nhìn thì giống như chú hay người yêu hơn…!
- Biết đâu là chồng thì sao…?
- Ai mà biết, thôi dẹp chuyện đó đi, mà không con đi nhanh lên cho người ta nhờ, chị mày chờ mày dài cả cổ rồi đấy…!
Nghe cô này quát, chị kia chạy nhanh vào một phòng và đóng luôn cửa lại, họ cũng không chú ý đến việc một người đàn ông vào nhà vệ sinh nữ, họ cũng thông cảm cho anh, vì trường hợp này là ngoại lệ mà, không khí lại chở lại yên lặng như ban đầu.
Tuấn cố bước đi thật nhanh, anh nhìn nó nằm im trong tay mình mà anh nẫu cả ruột, anh thầm thì bảo nó:
- Cố lên em nhé, anh sẽ đưa em đến bệnh viện nhanh thôi…!
Mấy người trong quán thấy anh bế nó trên tay thì xúm lại hỏi và xem vì tò mò.
- Cô bé bị sao vậy…?
Anh đâu còn tâm trí đâu mà nghe họ hỏi để mà chả lời nữa, với anh bây giờ thì chỉ có con Hồng thôi, nó bị ngất thế này làm cho lòng anh đau quá, cũng tại anh cả, hành nó từ sáng tới giờ, mình đúng là thằng không ra gì chỉ biết quan tâm tới cảm nghĩ của mình mà không để ý đến nó xem nó có bị sao không, bây giờ nó bị ra nông nỗi này đây, mà nó đã làm gì để cho người nóng sốt như thế này nhỉ, đúng là không biết giữ gìn sức khỏe gì hết, nó mà có mệnh hệ gì thì anh…anh lắc đầu, chắc là không có chuyện gì xảy ra đâu, chỉ là mình lo quá thôi.
Thấy anh không chả lời họ cũng không trách, họ nghĩ chắc là anh lo cho cô gái đó quá nên thế thôi, nhưng họ vẫn bảo nhau.
- Con bé đó sao thế nhỉ…? Bà ngồi bàn gần cửa hỏi.
- Chắc là bị dính gió hay sao ấy…? Bạn bà ta chả lời.
- Thời tiết thế này thì dễ bị bệnh lắm, thằng con trai nhà tôi cũng vậy, thế nên đi đâu thì cũng nên mang theo ô hay dù, bảo vệ mình vẫn hơn mà…!
- Chị nói cũng phải…!
Còn anh chàng phục vụ thì chạy theo Tuấn, ý anh ta muốn đòi tiền thức ăn, Tuấn liền giở ví trả anh ta rất nhiều tiền, anh chàng kia còn chưa kịp thối lại thì anh đã phóng xe đi rồi.
Ngồi trong văn phòng làm việc của mình, tay mâm mê cái điện thoại, Quân rất muốn gọi cho Hồng, anh không hiểu là tại sao cô lại cúp máy đột ngột vào sáng nay, rõ ràng là rất thô bạo, không lẽ cô ấy ghét mình đến thế, mình có nên gọi điện cho cô ấy không, mặc dù cô ấy ghét mình nhưng mình không thể nào bỏ cuộc được, mình phải làm sao bây giờ, anh ôm đầu, đúng là không thể nào tin được là mình lại rơi vào trường hợp này, mình bị một cô gái từ chối, mà tại sao cô ấy lại ghét mình đến thế, tại sao…?
Từ lúc gặp cô ấy đến giờ lòng mình không lúc nào yên, ngay cả khi đi chơi bên những cô gái khác anh cũng nghĩ về Hồng, anh không muốn bị ai cầm chân mình cả, đúng là Hồng không hề để ý gì đến anh, ngay cả xin số điện thoại anh cũng phải nhờ cái Loan, nếu không anh nghĩ sẽ không bao giờ Hồng cho anh, anh có nên đến nhà tìm Hồng không, nhưng hình như càng làm như thế thì Hồng càng ghét anh hơn thì phải, anh không còn lý do gì mà gặp được Hồng nữa, vì chiếc xe mà Hồng nhờ anh giữ hộ đã bị con nhỏ đó dùng mẹo lừa mất tiêu rồi, anh đúng là già mà dại, không biết lúc đó tâm hồn anh để đâu nhỉ thấy nó khóc là anh đã cuống cả lên rồi thì còn nghĩ sâu xa thế nào được nữa, bây giờ thì còn biết trách ai, gặp không được thôi thì gọi điện cho con nhỏ vậy, nghe nó nói cũng được, có còn hơn không…
Bấm số của con Hồng, anh nghĩ mình nhắm mắt anh cũng làm được vì anh thuộc số của nó quá mà, anh ước giá mà mình quên đi nhưng mà không sao làm được.
Tiếng chuông réo một hồi mà Hồng không chả lời, con nhỏ đang bận hay là nhìn thấy tên anh mà không muốn ghe, anh nghĩ thôi để lần sau gọi lại cho nó vậy thì…
- A lô, ai đang gọi đấy…?
Là tiếng đàn ông.
Quân ngập ngừng sao lại thế này, ai đang nghe hộ điện thoại của Hồng thế nhỉ, hay là anh Khoa, nhưng mà nghe tiếng thì không phải, lại có cả tiếng ù ù như đang đi trên xe ô tô nữa.
- Xin hỏi Hồng có ở đấy không…?
- Anh là ai…? Giọng nghe có vẻ cáu.
Quân nghĩ anh ta sao thế nhỉ, thật bất lịch sự mình chỉ gọi điện hỏi thăm Hồng thôi, chứ có làm gì anh ta đâu mà anh ta lại lên giọng với mình thế, hay là người yêu của Hồng…tự dưng Quân cảm thấy ghen tị vô cớ anh cũng hỏi lại với cái vẻ cũng không được lịch sự cho lắm.
- Thế còn anh…?
- Tôi là bạn, nếu anh không còn chuyện gì thì tôi bận rồi, tôi cúp máy đây…!
- Khoan đã…!
- Còn gì nữa…?
- Anh có thể nhắn cho Hồng là Quân gọi cho cô ấy được không…?
Quân nghe một tiếng rắc vang lên và một giọng khô khốc chả lời anh.
- Được…!
Quân còn chưa kịp nói lời nào nữa thì bên kia đã cúp máy, anh nhìn cái điện thoại của mình mà không thể nào hiểu nổi, anh ta bị làm sao thế nhỉ, mà Hồng đâu sao không nghe máy, tên kia là ai, tại sao hắn lại cầm điện thoại của Hồng, hàng trăm câu hỏi đang diễn ra trong đầu Quân anh không biết câu chả lời nào là đúng, chán quá đi mất, mình đúng là xắp phát điên lên rồi…, thôi dẹp công việc lại, mình phải rủ mấy thằng bạn đi uống đây, mà phải gọi thêm mấy đứa con gái nữa, cũng lâu rồi mình chưa gặp mấy em đó, kể từ lúc quen Hồng nhưng hôm nay là ngoại lệ....