↓↓ Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Nhanh lên con khỉ, tao chờ…!
Nó dập máy đánh cạch một cái, con kia hôm nay thì mày tiêu với tao, nghĩ lại bây giờ nó chỉ coi chuyện xảy ra hôm qua như một cơn ác mộng, chắc là nó bị mơ ngủ thôi.
- Ai gọi điện cho con đấy…? Bố nó hỏi.
- Dạ, là con Loan, nó rủ con đi học.
- Ừ, con ăn nhanh lên, đừng để nó phải chờ.
- Dạ…!
May quá nó thở phào nhẹ nhõm, nhưng chuyện cái xe nó phải giải quyết như thế nào, dấu được hôm nay, nhưng không dấu được ngày mai, ngày kia…Nó sợ toát mồ hôi hột, híc, nó phải làm sao bây giờ, bố mẹ mà biết thì…nó không dám tưởng tượng ra hậu quả nữa, tất cả cũng chỉ tại cái tên chết tiệt đấy.
- Đồ xấu xa…!
- Mày bảo sao…? Anh Khoa của nó hỏi.
- Em có nói gì đâu…! Nó lấp liếm.
- Rõ ràng tao nghe thấy mày bảo cái gì “…xấu xa”.
- Thế thì anh là đồ xấu xa, thỏa mãn chưa…?
Khoa định quay sang cốc vào đầu cô em anh một cái thì con nhỏ đã vọt lẹ mất, anh lầm bầm bảo:
- Chiều tao về thì mày chết với tao…!
Hai ông bà nhìn hai đứa con của mình, lắc đầu bảo:
- Hai đứa chúng mày như trẻ con ấy, mày thì đã 29 tuổi rồi, còn cái Hồng thì cũng đã 17, thế mà lúc nào cũng cãi nhau rồi lại đánh nhau, bố mẹ đúng là bó tay.
- Đánh nhau, cãi nhau thì thương nhau nhiều có sao đâu mà bố mẹ phải lo…?
- Lại còn cãi bướng nữa. Bà Hoa lắc đầu thở dài.
Kết thúc bữa ăn sáng, ông Hùng và anh Khoa đến công ty, Hồng đợi nhỏ Loan đến đón đi học, chỉ còn lại bà Hoa ở nhà.
Đang đèo con Hồng phía sau, thấy nó từ lúc lên xe tới giờ im lặng mãi không nói gì, chắc là nó đang giận mình, nghĩ cũng phải, ai bảo mình lăn ra ngủ như thế chứ.
Đáng lẽ mình phải chở nó về, nhưng mà cũng chỉ tại rượu cả, đến bây giờ đầu của mình vẫn còn đau.
- Này mày nói gì đi chứ…!
- Tao chẳng có gì cần nói với mày cả…!
- Tao đã xin lỗi mày rồi mà…!
Lấy tay đánh vào sau lưng nhỏ Loan, Hồng bảo:
- Cho mày chết…!
- Á đau…!
Hai đứa vừa đi vừa cãi lộn cũng hết đoạn đường tới trường, dắt xe vào lán thì gặp thằng Huy nó hỏi:
- Hai bà đi học sớm thế…!
- Ừ, mà ông cũng có khác gì đâu. Hồng trả lời.
Quay sang thấy mặt của con Loan nó đỏ, Hồng biết con Loan nó thích thằng Huy lâu rồi, mà tại sao nó không nói cho Huy biết nhỉ, để hôm nào hỏi nó xem nó có cần giúp gì không?
Học xong bốn tiết, hai đứa chúng nó đã mệt lả, toàn là những môn khó nuốt.
Cái nóng mùa hè thật bức bối, con Loan lấy tay huých nhỏ Hồng bảo:
- Này, tí nữa về, đến nhà tao nhá…!
-…!
- Con kia, mày bị câm hả…?
- Cám ơn, cho con xin, đến nhà bà mà xảy ra chuyện hôm qua nữa, chắc con chết.
Nó há hốc mồm nhìn con Hồng, nhưng rồi nó lại cười bảo:
- Con ngoan, hôm nay bà đảm bảo không có chuyện gì xảy ra đâu.
- Mày bảo cái gì…?
Le lưỡi con Loan chạy trước, con Hồng chạy sau, tiếng cười của chúng nó vọng khắp sân trường, mấy đứa bạn trong lớp nhìn chúng nó bảo:
- Nhìn hai đứa nó kìa, đã mệt thế mà lúc nào chúng nó cũng đùa được.
- Thôi kệ chúng nó đi, mà chúng ta cũng không còn học với nhau nhiều nữa, sắp mỗi đứa một nơi rồi.
- Ừ, cũng hơi buồn nhỉ, nhưng mà lo gì, lớp chúng ta sẽ thường xuyên họp mặt, lúc ấy sẽ gặp lại nhau thôi.
- Mày nói cũng phải.
Phải lôi kéo nài nỉ mãi, con Hồng mới chịu đến nhà nó chơi, hai đứa cần phải giải quyết một đống bài tập. Vừa ăn trái cây mà bà Thảo, mẹ Loan mang lên, nó hỏi:
- Hồng, mày không thay đổi nguyện vọng chứ…?
- Ừ, thế còn mày…?
- Tao cũng vậy, nhưng mà bố mẹ tao muốn tao ra nước ngoài du học, máy tính sao…?
- Cái đó tao cũng không biết nữa, nhưng tao vẫn thích học trong nước hơn.
- Tao không muốn xa mày, thôi thì để tao bàn lại với bố mẹ tao đã.
- Ừ, mà mày đã làm hết bài chưa…?
- Cũng đã gần xong rồi, hy vọng là cả hai đứa mình đều đậu.
- Tao cũng mong vậy.
Tò mò nhìn con Loan một lúc Hồng hỏi:
- Mày thích Huy à…?/
- Ai bảo mày thế…?
- Thôi đi cô nương, không thích người ta mà lần nào gặp cũng đỏ mặt.
- Ha ha ha…! Nó phá lên cười sằng xặc.
Hồng nhìn nó không hiểu gì cả, lẽ nào không phải thế.
- Mày có thôi đi không hả…?
Lấy tay quẹt nước mắt vì cười, nó bảo:
- Chẳng là tao nhớ lần trước bị ngã được hắn ôm vậy thôi.
- Hả…!
- Ha ha ha…! Lần này thì con Hồng nó phá ra cười.
- Mày bị sao thế…?
- Anh hùng cứu mỹ nhân, như thế thì đẹp đôi quá rồi còn gì, thôi mày đừng làm bộ nữa đã cảm người ta rồi thì nói đại đi…?
- Con kia…?
Nó tức quá mà, nó muốn cho con Hồng một trận, nên hai đứa chúng nó đuổi nhau khắp phòng, bà Thảo lên thấy vậy thì mỉm cười hỏi:
- Thế nào hai con, có chuyện gì mà vui thế.
- Dạ, con Hồng nó bắt nạt con.
- Bác không tin nó chứ, cháu bị nó bắt nạt thì có.
Bà bật cười bảo:
- Hai cái đứa này…!
Ba người đang nói chuyện với nhau thì có tiếng chuông cổng, Hồng bảo:
- Hai người cứ nói chuyện đi, để cháu ra mở cổng cho.
Nói xong cô chạy vọt ra cửa, không quên cầm theo chiếc chìa khóa.
Nghe thấy tiếng còi xe bấm inh ỏi, nó vội hét lên:
- Làm ơn đợi cho một chút…!
Vừa chạy nó vừa nghĩ, không biết ai mà bất lịch sự thế nhỉ, đã bảo là chờ một chút rồi mà còn…
- Đây, mời vào…!
Đập vào tước mắt nó là một chiếc xe hơi màu đen bóng, đang lù lù đậu trước cổng, nhìn thấy người ngồi sau tay lái, nó cảm thấy cuộc đời hôm nay của nó toàn màu đen.
Không thèm bảo hắn thế nào, nó mở rộng cánh cổng, ý bảo hắn là “Anh còn không mau vào đi”.
- Cô có phải là con rùa không hả…?
-…!
- Cô bị điếc hay sao, mà tôi nói cô không trả lời…!
Nó tự bảo là phải hạ hỏa xuống, nhưng mà cái tên này hình như không hiểu thì phải, được lắm muốn cãi nhau với bồn cô nương đây thì…
- Tôi nói cho anh biết, anh có hiều phép lịch sự tối thiểu không hả, đến nhà người ta mà bấm còi inh ỏi như thế, anh nên đi học lại đi.
- Cô cô…! Anh tức nghẹn họng, không nói được gì nữa.
Còn nó thỉ hả hê lắm vì nó đã trị được cho anh một trận, ai bảo anh ta kiếm chuyện với nó làm chi.
Con nhỏ này, sao mỗi lần gặp anh là nó lại gây sự với anh thế nhỉ, mà cô ta cãi cũng tài lắm, lắc đầu anh nghĩ không biết thằng điên nào mới yêu nổi cô ta.
Nó thấy hắn im lặng nhìn mình, nó nghĩ thôi thì mặc hắn, mình vào, ở đây thêm phút nữa chắc là mình phải đi nhà thương điên mất.
- Đứng lại…!
- Có chuyện gì…!
- Cô ăn nói với người lớn thế hả…?
- Ha ha ha…! Nó nhìn anh cười như điên.
Anh tức quá bảo nó.
- Cô cười cái gì thế hả…?
Cười đã rồi, nó bảo anh:
- Anh có thấy người lớn đi gây chuyện với trẻ con bao giờ không…?
Đúng là anh không thể nào cãi lại được với con nhỏ này.
- Cô cô…!
Bây giờ không phải nó là người bỏ đi trước mà là anh, cô nhìn theo hắn thích thú bảo:
- Cho đáng đời, từ sau thì đừng có gây sự với tôi.
Nhưng nó đâu có biết được rằng, cái hình phạt khủng khiếp mà anh đang toan tính trong đầu giành cho nó.
Tại phòng khách, bà Thảo đang ngồi nói chuyện với Tuấn.
- Chào chị…! Tuấn chào bà Thảo.
- Chào em, thế nào đã quen được với không khí ở đây chưa…?
- Dạ, em vẫn không thể nào quen được với thời gian và khí hậu ở đây, nó khác bên kia quá.
- Cũng phải, nhưng rồi em sẽ quen thôi, mà em định ở đây lâu không.?
- Em cũng chưa biết nữa, công ty còn rất nhiều việc nên khi nào xong em mới về được.
- Tuấn này, năm nay em đã 30 tuổi rồi, cũng nên tính tới chuyện lập gia đình dần đi, em không biết là bố mẹ mong em lắm.
Anh mỉm cười bảo bà chị:
- Cái đó thì từ từ thôi chị ạ, vả lại em không muốn bị đeo gông sớm....