↓↓ Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Nhìn theo tay chỉ của Loan, à, ý nó bảo là đoạn hỏi nó có người yêu chưa chứ gì, anh trừng mắt lên bảo nó:
- Ghi hết vào, không chừa đoạn nào cả, ký luôn cả tờ giấy kia đi…!
- Anh thấy mình có vô lý không hả, tôi có gây thương tích gì cho anh đâu mà anh bắt tôi đền cho anh 100 triệu, ngay cả người gây tại nạn cũng đâu phải đền nhiều như thế…? Nó cãi.
- Cố có biết rằng người ta chỉ khẽ làm rách một sợi chỉ áo của tôi mà đã bị kiện rồi không, còn cô vừa đánh, vừa xúc phạm tôi, tôi chỉ đòi cô có 100 triệu là may lắm rồi, nếu không thì ta gặp nhau tại tòa…!
Nói một hồi, anh lại thở dài như thương hại bảo nó:
- Lúc ấy không biết bố mẹ cô thế nào nhỉ, chắc là sẽ đau buồn mà chết mất thôi, vì thấy cô phải tù tội…!
- Anh nói cái quái gì thế hả, tại sao tôi phải đi tù…? Loan hét.
Loan hét anh ta chỉ là trấn an nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng nó, nghĩ đến cảnh phải ngồi trong xà lim là nó hốt rồi, nhưng mà có nghiêm trọng đến như thế không nhỉ, mình cũng đánh anh Đăng và Chú Tuấn suốt có sao đâu, chắc là anh ta chỉ dọa mình thôi…,tự an ủi mình xong nó mỉm cười hỏi:
- Anh đang dọa tôi chứ gì…?
Đến bây giờ thì anh nghĩ cô ta đúng là chả biết gì về anh thật, nếu thế thì cô ta không phải đang đóng kịch hay là cố gây ấn tượng khác người với anh rồi, anh phải hỏi cô ta cho rõ mới được.
- Cô có biết tôi là ai không hả…? Anh hỏi nó.
Nó tròn xoe mắt lên nhìn anh, cái tên này đúng là vô duyên, anh là ai thì liên quan gì đến tôi chứ.
- Tôi chẳng cần biết anh là ai cả, anh còn không mau thả tôi ra, để tôi còn về…! Nó nói như ra lệnh.
Ông quản gia đứng đó, nghe Loan vừa nói xong, ông tiếp lời:
- Cậu chủ đây là Hạ Quân Trường, cậu ấm nhà họ Hạ, nắm trong tay hầu hết các công ty sản xuất đá quý trong nước và khu vực Đông Nam Á…! Ông nói với vẻ tự hào.
Còn Loan thì lại nghe ông nói một cách thờ ơ, nó bảo:
- Anh ta có là ai đi chăng nữa thì tôi cũng chẳng quan tâm, mà tôi cũng chẳng biệt nhà họ Hạ là ai cả, ông bảo anh ta thả cho tôi về, hứ, đừng tưởng có bố mẹ giàu có thì muốn làm gì thì làm…?Nó vênh mặt lên.
Ông kinh ngạc nhìn Loan không chớp mắt, ông không thể tin được là trên đời này lại có một cô cái dám khinh thường cậu chủ của ông như vậy, chỉ cần nghe đến cái tên nhà họ Hạ thôi người ta cũng phải nể vài phần rồi, đấy chỉ là bạn làm ăn hay là những người đến nhờ vả, còn con gái thì khác, họ cố làm dáng, làm duyên để mong cậu Trường để ý, thế mà con nhỏ này nó lại vênh mặt lên, xem ra cậu chủ đã tức giận nó thật rồi, nhưng mà cũng tốt những ngày tháng ở đây cậu sẽ không phải cô đơn, ít ra bây giờ cậu cũng có ai để yêu để ghét, mình nên mừng mới phải.
Trường nhếch mép lên nhìn Loan, rồi bảo ông Tài – quản gia:
- Bác cứ đi làm việc của mình đi, để việc này cháu lo…!
- Vâng, tôi xin phép…!
Nói xong ông quay ra khép cửa lại, trên môi ông đang nở một nụ cười, ông yêu Trường như con, vì ông chăm anh từ nhỏ, ông cũng muốn anh tìm được một cô gái yêu anh thật lòng, xem ra con nhỏ này hợp với Trường đấy, tí nữa mình phải cho người đi tìm hiểu xem có bé này là ai mới được.
Trường mới về nước được hai hôm nay, anh về vì giận bố mẹ mình, anh chán cái cảnh lúc nào cũng bị xăm xoi lắm rồi, làm con của người nổi tiếng lại có quyền lực đôi khi làm cho anh mệt mỏi, bạn bè thì chẳng có mấy ai, họ đến với anh cũng đâu phải thật lòng, ngay cả con gái cũng vậy, họ tưởng là đang lừa dối được anh nhưng họ đâu biết là trong lòng anh đã lạnh nên làm sao mà họ giữ anh nổi, anh chỉ vui chơi với họ rồi chia tay, chưa ai giữ được chân anh cả, nhìn giới thượng lưu dự những buổi tiệc sang trọng, ăn nói khách sáo với nhau, nhưng trong lòng họ thì đang ghanh ghét nhau lắm, anh cảm thấy ngán cuộc sống giả tạo này lắm rồi, nên anh đã xin về nước một mình. Hôm nay anh chọn mãi mới được một nhà hàng, đang đi thì bị cái con bé này tông vào, đây là lần đầu tiên kể từ khi anh còn nhỏ anh mới bị quát, bị đá như thế, có lẽ anh đã bị xốc, anh tưởng là mình không còn hấp dẫn được phụ nữ nữa nhưng đúng là với con bé này thì hình như là không thì phải, lòng tự trọng của anh nổi lên, anh muốn vui đùa với nó một chút, nên anh đã ra cái hợp đồng oái oăm này, nhưng kể từ lúc anh hôn nó thì anh lại không muốn dừng cuộc chơi ở đây anh nữa, anh muốn chơi tới cùng, vì thú vị và cũng là vì anh tự hỏi là liệu cô ta có thể làm lay chuyển được anh không.
Loan thấy anh ta cứ ngồi trầm tư như vậy, thì nó nghĩ nhân cơ hội này mình trốn đi, nhưng mà hình như anh ta có mắt đằng sau hay sao ấy, Trường quay phắt lại và bảo:
- Cố đứng im đấy cho tôi, đừng có nghĩ đến việc đi chốn, mà cô có ký không…? Trường quát.
Loan vênh mặt lên bảo:
- Tôi không ký đấy, anh làm gì được tôi…! Nó thách thức.
Trường không nói không rằng, anh cầm tay nó lôi lại phía mình, hai tay anh ôm chặt lấy nó, mặc nó giãy giũa, anh thì thầm vào tai nó:
- Chắc là cô thích tôi hôn cô nữa gì, mà quả thật cô không thách thì tôi cũng muốn làm như thế…!
Nghe Trường dọa, Loan sợ quá nó bảo:
- Này anh đừng có làm ẩu, tôi ký là được chứ gì…!
Trường thỏa mãn bảo nó:
- Thế có phải là ngoan không…!
- Nhưng anh có thể bớt cho tôi một chút không, tôi thấy như vậy thì nhiều quá…! Nó nài nỉ.
- Cô còn lắm mồm nữa hả, cô có tin là tôi lại tăng thêm tiền bồi thường không…?Trường dọa
- Ký thì ký, đồ xấu xa…!
- Cô bảo ai hả…! Trường tức quá nên hét lên.
Loan lấy cái bút nó ký đánh doẹt một cái, nhìn cái tờ giấy sắp dách đến nơi.
Trường xem tờ giấy ghi nợ và tờ giấy lý lịch của nó, Trường hài lòng, xem ra cô ta đúng là chưa có người yêu thật, mà cũng phải ngay cả hôn cô ta cũng không biết thì yêu đương cái gì, nhưng mà thú vị cho mình đấy.
- Tôi đã ký như anh yêu cầu rồi, tôi có thể về được chưa…? Loan hỏi.
- Chưa…!
- Anh còn muốn gì nữa…? Nó tức quát gắt.
- Tôi phải gọi điện về cho gia đình cô để xác nhận lại cô cho số điện thoại có đúng không, ngoài ra từ nay cô phải đến đây dẹp dọn và nấu cơm cho tôi ăn…! Anh ra lệnh
- Cái gì, anh không đùa tôi chứ, tại sao tôi phải làm vậy…? Nó quát.
Loan uất quá hét lên, ai bảo anh ta bắt cô làm ô sin cho anh ta chứ, thật là vô lý.
- Tôi tìm việc để trả nợ dần cho cô mà cô còn không cảm ơn hả, hay là cô có tiền trả cho tôi luôn…? Anh nhìn nó khiêu khích.
Loan nghĩ anh ta nói đúng, bây giờ mà mình xin bố mẹ 100 triệu thì ông bà sẽ giết mình mất, hay là mình vay anh Đăng và chú Tuấn, không được họ mà hỏi mình làm sao mà cần tiền nhiều thế, thì mình biết trả lời ra làm sao…, nó nhăn nhó vì nó không biết phải làm gì bây giờ…
Nhắc đến Đăng nó mới nhớ, chết rồi, nó bị bắt về đây từ sáng tới giờ, chắc là anh ấy vẫn còn đợi nó ở nhà hàng, thế có khổ không chứ, anh ấy lại trách mình cho mà xem…
Giọng Trường cắt đứt suy nghĩ của Loan.
- Thế nào…? Anh hỏi.
- Anh phải cho tôi về gấp, anh Đăng đang đợi tôi ở nhà hàng đó…! Nó nài nỉ.
Trường tự dưng cảm thấy bực mình, sao cô ta nhắc cái tên Đăng mà ngọt ngào quá nhỉ, mà thằng đó là gì của cô ta.
- Đăng là ai, và tại sao lại đợi cô ở đấy…! Anh hằn học hỏi.
Loan đang rầu cả ruột, mà Trường lại hỏi nó cái giọng đó nên nó tức mình nói:
- Tại sao tôi phải nói cho anh biết, tôi chỉ hỏi là anh có cho tôi về hay không thôi…!
Trường trừng mắt lên bảo nó:
- Đã vậy thì cô đừng hòng ra khỏi đây…!
Nghe anh dọa, Loan hốt, anh ta mà không cho mình đi thì anh Đăng làm thế nào, anh ấy đã phải chờ mình dài cả cổ rồi, hic, đúng là khổ, tự nhiên đi đụng vào tên này làm gì.
- Anh ấy là bạn của chú Tuấn tôi…!. Loan chán nản chả lời.
- Cô và anh ta không có gì chứ…! Trường tò mò hỏi....