↓↓ Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Không để cho Hồng phản bác lại, bà Hoa nói tiếp:
- Nếu cháu yêu nó, thì đành chịu thiệt một chút vậy…!
Đến nước này thì Hồng hết chịu nổi nữa rồi, sao mới gặp lần đầu mà mẹ nó lại coi người ngoài hơn nó thế nhỉ, mà anh ta có là gì của nó đâu, chẳng qua chỉ là tình cờ gặp nhau, rồi quen nhau, mà tất cả là do anh ta ép nó quen anh ta đấy chứ.
- Con đã bảo là con không quen anh ta mà…!. Nó hét lên giải thích.
- Con kia, mày ăn nói như thế hả…!
Bà Hoa hét con gái, ai bảo nó dám làm mất mặt bà.
Nẹt con gái xong, bà nhìn Quân ái ngại, bà bảo:
- Cháu thông cảm nhé…!
Thấy con nhỏ bị mắng Quân cũng xót lắm, anh định lên tiếng bênh con nhỏ, nhưng anh nghĩ đây là lần đầu tiên gặp mặt, mình mà có gì sơ suất thì đừng có hy vọng vào lần sau, anh nhìn nó như thầm bảo anh xin lỗi nhé nhỏ.
- Dạ…!.Quân nhẹ nhàng đáp.
Bà Hoa mỉm cười, gật đầu hài lòng, bà nghĩ mặc dù con Hồng nó nghịch ngợm, nhưng mà có mắt chọn bạn trai, bà càng nhìn hai đứa, bà càng thấy chúng nó xứng đôi, mặc dù mình vẫn chưa biết được cậu ta ở đâu và làm gì, nhưng mà tướng tá thế này thì không thể là người tầm thường được.
Quân không ngờ là số mình may mắn thế, anh được cả nhà của Hồng ủng hộ, anh nghĩ đã qua được một nửa đoạn đường rồi, chỉ còn một nửa nữa thôi.
Bây giờ Hồng mới thấm thía cái cách trả thù của anh nó, nó nhìn anh nó đầy căm hận, còn Khoa thì cứ đứng cười tự nãy đến giờ, anh còn nheo nheo mắt với nó nữa, có lẽ anh nó cảm thấy thỏa mãn lắm nên trông cái mặt mà thấy ghét, còn nó thì đang dầu thúi ruột đây.
- Ngoài cái tên anh ta ra thì con có biết gì về anh ta đâu, mà mẹ bảo con và anh ta yêu nhau hả…? Hồng cố cãi.
Quân nghe con nhỏ nói xong, anh tức mình nghĩ “con nhỏ này rõ thật, có còn coi anh ra gì nữa không, anh ngồi lù lù ở đây, thế mà nó nói như anh là người vô hình không bằng”,mà con nhỏ nói gì nhỉ, nó bảo không biết gì về anh, thì cũng phải có bao giờ nó cho anh cơ hội để giới thiệu về bản thân mình đâu, ngay cả cái tên nếu anh không bắt ép thì chưa chắc nó đã nhớ.
Bà Hoa thì lại hiểu lầm là con Hồng đang giận thằng Quân chuyện gì đó, nên nó mới gân lên như vậy, bà lắc đầu nhìn con gái của mình, đồng thời bà cũng tội nghiệp và cảm ơn Quân, vì anh đã yêu thương đứa con gái không biết trời đất này là gì của bà, bà phải tìm cách đe nó mới được nếu không nó mà lại làm quá lên thì bà cũng không yên.
- Hồng, con nói thế mà được à, có giận nhau thì mày cũng vừa phải thôi chứ, mẹ thấy mày quá lên rồi đấy…!
Hồng hết nhìn bố mẹ nó, rồi anh Khoa của nó, nó biết bây giờ chẳng ai tin nó cả, ai cũng nghĩ nó đang làm nũng với người yêu, nó thấy buồn và tủi thân quá, thế là nó sụt sịt khóc và bỏ chạy lên lầu.
Quân thấy mình cũng hơi quá đáng thật, lẽ ra anh phải giải thích rõ cho gia đình của Hồng hiểu, anh sợ sau vụ này con nhỏ sẽ không thèm nhìn mặt anh mất.
Khoa nhìn Quân bảo:
- Cậu cùng đừng có chiều nó quá, nếu không nó lại được nước lên mặt thì khổ…!
- Có sao đâu anh, cô ấy cũng dễ thương mà…!
Nghe Quân nói, Khoa cười:
- Chỉ có cậu là chịu được nó, chứ phải anh thì…!
Nghĩ đến những lúc cãi nhau với nó, mà nó đã chơi khăm anh không biết bao nhiêu lần rồi, anh thấy thật khâm phục cho cái tên Quân này, hay là người ta khi yêu thì thế nhỉ…?
Ông Hùng bây giờ mới lên tiếng:
- Đừng buồn nó cháu ạ, tính tình của nó lúc nắng, lúc mưa, mai là nó lại vui ấy mà…!
Quân nghe Ông Hùng nói, anh cũng yên tâm phần nào.
- Dạ, cháu cũng biết thế, nhưng…!
- Bây giờ cháu đang làm gì…?
Tuy chỉ có mình bà Hoa hỏi nhưng anh thấy cả ông Hùng, và Khoa cũng đang chăm chú nghe. Anh nghĩ cái gia đình này đoàn kết thật, vừa bước vào là anh đã cảm thấy ấm áp rồi, từ tình người đến không khí xung quanh, còn gia đình anh, nghĩ đến căn phòng lạnh lẽo của mình, anh không muốn về đó chút nào, anh ghen tị với con nhỏ, mà không biết con nhỏ đang làm gì ở trênphòng, anh hy vọng là con nhỏ không khóc.
Chìa danh thiếp ra anh nói:
- Cháu hiện giờ là giám đốc công ty Hải Tiến.
Quân vừa giới thiệu xong, Ông Hùng giật mình hỏi:
- Không phải cha cháu là ông Tuấn Đạt đấy chứ…?
- Vâng, mà có gì không bác…? Quân nghi ngờ hỏi.
- À, không có gì chỉ là bác cũng có làm ăn với ông ấy một lần…!
Vợ chồng ông Hùng tuy không phải là quá giàu nhưng hai ông bà luôn thông thoáng trong cách dạy con cái, chúng nó muốn chọn ai cũng được, không cần phải giàu sang, cách nhìn người của ông là chú ý vào phẩm chất của họ chứ không phải là những cái bên ngoài, gặp người yêu của con Hồng, ông đã ưng ngay từ cách nói chuyện, phong thái ứng xử, nhưng ông không thể ngờ được là anh chàng Quân này lại giàu thế, ông không biết là có chuyện gì nhưng ông hy vọng là chúng nó yêu nhau thật lòng, nếu mà không ông sẽ đau buồn mất.
Nhìn Ông Hùng, Quân hỏi:
- Bác đang kinh doanh gì à…?
- Ừ, công ty bác sản xuất đồ gia dụng…!
Ngồi nghe ông chồng của mình bàn chuyện làm ăn say sưa với Quân, bà Hoa hài lòng, bà không ngờ một người kỹ tính như ông Hùng mà cũng thích Quân…
Khoa đã bỏ lên phòng từ lúc nào rồi.
Thấy cũng đã khuya, nên Quân cáo từ:
- Cháu xin phép cháu về.
- Ừ, đi đường cẩn thận, mai lại đến chơi nhé…!
Quân nhìn lên lầu xem Hồng có ra cửa tiễn anh không nhưng anh chỉ thấy phòng cô đóng kín, anh thở dài…
Chờ Quân đi khỏi, bà Hoa lên lầu, bà gõ cửa phòng con gái, bà muốn hỏi nó thêm vài chuyện, gõ mãi mà nó không ra mở, bà đẩy cửa bước vào thì thấy nó đã lăn ra ngủ từ lúc nào rồi, bà lẩm bẩm con nhỏ này đúng là, cứ tưởng nó đang buồn, mình định lên an ủi nó, nhưng xem ra mình đã lo hão, nhìn cái tướng ngủ như heo của nó, bà bật cười…
Vẫn còn ngái ngủ, Loan mắt nhắm mắt mở bước vào phòng vệ sinh, chết tiệt thật tại sao lại không có nước thế này, thôi thì đành dùng phòng ở dưới nhà vậy.
Nó thấy cửa phòng mở nên đi thẳng vào, vặn vòi nước nó bắt đầu đánh răng, rửa mặt, đang nhìn mình mỉm cười trong gương, nó nghe thấy có tiếng động trong phòng tắm, nó liền đi vào trong thì…
- Á a a a…!. Nó hét lên to nhất có thể.
- Cô có im đi không…! Tiếng quát lại cũng không kém.
Đăng quấn vội cái khăn tắm quanh mình, anh nhảy ra khỏi bồn, lấy tay bip miệng con nhỏ Loan lại, trời ạ nó mà kêu lên nữa thì tất cả nhà sẽ nghe thấy, họ mà xuống đây thấy cái cảnh này, anh và nó tình ngay lý gian thì phải làm sao…?
- Ưm ưm…!
Loan cố gỡ tay Đăng ra khỏi miệng mình, nhưng anh ta giữ nó chặt quá, nó không tài nào gỡ nổi, bí thế nó liền cắn cho anh một cái, đau quá Đăng phải buông nó ra, nhưng mà chưa hết nó còn bồi thêm cho anh một cú đá vào bụng, mặc anh gập người lại vì đau, nó nhanh chân chạy ra khỏi phòng vệ sinh.
Vừa lên đến cầu thang thì Loan gặp ngay bà Thảo:
- Có chuyện gì mà con hét lên to thế…?
- Dạ, không có gì đâu mẹ…! Loan lấp liếm.
Không để cho mẹ nó nói tiếp nó chạy biến lên lầu.
Đóng sầm cửa lại, nó đứng dựa vào tường, nó thấy tim mình vẫn còn đập thình thịch và mặt nó vẫn còn đỏ, trời ạ nó vừa nhìn thấy cái gì nhỉ, chúa ơi con chết mất, thế này thì nó còn mặt mũi nào mà nhìn anh ta nữa, mà cũng tại cái tên chết tiệt ấy, tại sao tắm mà không đóng cửa phòng, trời ơi là trời…nó bắt đầu rên rỉ, có ai gặp phải trường hợp như tôi không hả trời…?
Còn Đăng vừa đau vừa tức, anh cảm thấy số của mình đúng là xui xẻo hết sức, thế là anh bị cô ta nhìn thấy hết trơn rồi, ôi còn gì là đàn ông nữa, mà sao cô ta lại xông vào phòng vệ sinh của anh thế nhỉ, cái con nhỏ chết tiệt, anh xoa xoa cái tay bị cắn và cái bụng vừa bị đá của mình.
Đã dọn xong bữa ăn sáng mà không thấy đứa nào xuống bà Thảo nghĩ quái lạ nhỉ rõ ràng mình thấy con Loan và thằng Đăng dậy rồi mà, ông Toàn và thằng Tuấn có việc nên đã đi trước rồi, chỉ còn lại hai đứa này, hay là chúng nó lại gây nhau, bà lắc đầu đến mệt với hai đứa điên khùng này, thôi thì lên gọi chúng nó vậy....