↓↓ Đọc Truyện Ngẫm... Voz Full - Tác Giả BELoster
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Trời ơi…dễ thương quá…- thằng đó giơ tay ra định véo mặt tui.
“Phèooooooo…!!!Phuuuuuuuuụtttttt…!!!”
Tui phun họng cơm nãy giờ ngậm vô mặt nó. Thằng chả đơ ra, mặt nó lúc ngu còn hơn Kì Lânnữa. Bà già như trời trồng, mồm há hốc, hai mắt như muốn lồi ra ngoài.
- Q à…mình về nha…- thằng đó run run nhìn bà già.
Bả cứng họng, không nói được chữ nào. Thằng kia vội vàng đạp xe đi. Tui đứng đó cười há há, ngửa mặt lên trời hận đời vô đối, dám làm ông mất hứng ăn cơm. Đó cũng là cái lý do tụi bị nâu con mắt. Ba má hỏi thì tui nói là bị đụng vô cây cột. Chắc cũng vì vậy nên từ bữa đó, không có thằng nào tới nhà tui nữa. Vậy là yên bình ăn cơm chiều, tới khi bà già lên đại học…tui thì gần hết cấp I mới tự…múc cơm ăn…
Trở lại hiện tại.
Đang ngồi chơi game thì nghe tiếng bà già cười ha hả. Giật mình. Tui mò xuống phòng khách. Bà già đang nói chuyện với bé Linh. Tui không biết gì chuyện gì mà Linh cứ nhìn tui rồi che miệng cười khúc khích.
- Vụ gì vậy?- tui ngơ ngáo
- Hi…hi…hi- Linh vẫn cười.
- Ê, gì vậy bà già?- tui hỏi bả
- À không có gì…hi…hi.- bả bụm miệng cười
- Giỡn tui hả?- tui nhìn bả
- Có gì đâu…chuyện mày hồi đó bị táo bón nặng tới mức mày phải bò mới được toilet thôi mà…hị…hị..- bả đá đểu tui.
- Bà…- tui cứng họng, nhục một cục tổ bố. Bà chơi em bà vậy đó hả?
Bả với Linh còn cười. Tui quê độ, hất tay, đi vô phòng.
- Thôi, tui ngủ trưa, làm gì làm đi.
- Mới 11 giờ mà ngủ hả em trai?- bả xoáy
- Kệ tui!
Nhảy lên giường, ngủ phát tới 3 giờ chiều. Dậy, mò vô toilet rửa mặt. Nhà không có ai hết…bà già dẫn Linh đâu rồi??? Hoảng hồn, tui chộp lấy điện thoại, gọi liền cho Linh.
Tút…tút…tút…
Ệt, không bắt máy…
Gọi tới lần thứ 3.
- Alô?- có tiếng trả lời
- Linh hả? Em đang ở đâu vậy?!
- À, em đi câu cá với chị anh nè…- Linh hồn nhiên trả lời.
- Câu ở đâu?!
- Ở cái ao sau nhà nè…hi..hi.. – Linh cười
- Ơ…ờ…vậy hả?…- tui sượng
- Hì hì, ra đây đi.
- Ừ, đợi anh tí.
Tui tắt máy. Phù…hú hồn, quên là sau vườn nhà có cái ao. Thay cái quần soóc, tui kéo đôi dép lào xền xệt ra vườn. Bà già đang cầm cần câu còn Linh thì ngồi kế bên.
- Ê, bà già.- tui nhăn nhó
- Im.- bả nhìn chằm chằm xuống ao.
- Hả?
- Im, động cá chạy hết.- bà già gắt
Nghe bả nói vậy, tui ngồi xuống bên cạnh Linh, em thì chống cằm ngồi ngó, vẻ mệt mỏi…
- Ra đây hồi nào vậy?- tui hỏi nhỏ
- Hic…2 tiếng đồng hồ rồi. – Linh chán nản
- Câu được con nào chưa?
- Chưa…
- Cái gì? Ngồi hai tiếng mà không câu được con cá nào???
- Ừ…- Linh gật đầu, hai em mắt chớp chớp.
Nản. Tui đứng dậy.
- Câu gì lâu vậy bà già? Hai tiếng mà chưa có con cá nào là sao?
- Mày thì biết gì.- bả vẫn chằm chằm nhìn xuống ao
- Đưa đây coi, đưa đây…- tui giật cái cần câu
- Gì vậy?!- bà già nhăn mặt
Mặc kệ bả, tui cầm cần câu rồi kéo dây câu lên coi…
- Vậy mà đòi câu cá hả thím- tui lườm bả
- Chứ…chứ sao?
- Không có mồi mà câu à?- tui cầm cái lưỡi câu giơ lên
- Chết, chị quên.- bà già sửng sốt.
- Mà câu làm gì vậy?- tui hỏi
- Ăn chứ chi.
- Làm món gì?- tui hỏi
- Câu đi rồi tính.- bả nhăn mặt
- Ờ…chạy vô nhà lấy giùm đệ trái chuối sứ đê…- tui sai bả
- Đợi tí…- bả chạy vô nhà
Năm phút sau, bả chạy ra, tay cầm trái chuối đưa tui.
- Con lạy thánh!!! Con có kêu thánh vô đó ăn chuối đâu?!
- Tao có ăn đâu.
- Chứ mắc gì ở trong đó lâu vậy?
- Tao kiếm không thấy.- bả nói
- Chứ chuối này thánh lấy ở đâu???
- Bàn thờ ông Địa, ông Thần Tài…- bả tỉnh bơ
- Rồi, bà còn hơn thánh nữa…
- Tao xin đàng hoàng rồi.- bả bĩu môi.
- Ờ, vậy còn nải chuối để đâu?- tui hỏi
- Tao bẻ có 1 trái hà, còn nguyên nải trên bàn thờ á.- bà già hồn nhiên
- Con lạy má, xin xong thì đem nguyên nải xuống, có ai đi bẻ 1 trái đâu…
Lắc đầu ngao ngán, tui bẻ 1 khúc chuối làm mồi, chưa tới năm phút thì có cá đớp. Dùng hết sức, kéo oằn luôn cây cần câu mà vẫn chưa lôi được nó lên bờ.
“Bặt!!!”…đứt dây câu…
Tui đứng đó, trân trân nhìn cái cần câu không dây. Bé Linh cũng trố mắt nhìn.
- Con cá mạnh dữ ha?- bà già cười
- Ờ…
- Cá gì vậy? Cá sấu hả?- bả ôm bụng cười ngặt ngoẻo
- Sấu cái đầu bà, có bà cá sấu thì có.- tui lườm bả
- Há há, em trai nổi giận kìa…
Quăng cái cần câu qua 1 bên, tui đi thẳng vô nhà. Không biết sao hôm nay dễ nổi nóng hơn mọi khi. Chán. Vô nhà, nằm phịch xuống võng, bật TV lên coi. Cũng không có gì coi.
Chiều, 4 giờ. Má điện thoại.
- Hôm nay chị Q có lên nhà mình không con?
- Dạ không…- tui biết tỏng phải nói gì
- Ờ, vậy hả? Ờ mà sáng mai má mới về. Tối khóa cổng cẩn thận đó.
- Ơ…má đang ở đâu?- tui hỏi
- Trên Sài Gòn với ba mày chứ đâu. Ba má chị Q năn nỉ dữ quá nên ba mày mới chịu ở lại.
- Vậy à…
- Ừ, nếu mà chị Q có về thì nói nó là ba má đang đi du lịch, đừng nói là Sài Gòn nghe chưa?- má dặn
- Dạ…con biết rồi…
- Ừ, vậy thôi. Mà tối nay gia thừa đó, đi chơi thì dẫn bé Linh theo, nhớ khóa cửa cẩn thận, không được về khuya nghe chưa.- má dặn tiếp
- Dạ…cái đó má khỏi nhắc.- tui cười khì khì.
- Ừ, thôi má cúp máy đó.
- Dạ…
…Tút…tút…tút…
Cúp máy, bà già ở nhà dưới đi lên.
- Mới nói chuyện với ai đó?
- Má.- tui bình thản
- Chuyện gì?
- Thì hỏi coi bà có về đây không chứ gì.
- Rồi mày nói sao?
- Bao che chứ gì.- tui vẫn chằm chằm ngó TV.
- Trùi ui, cám ơn em trai dễ thương của chị.- bả bẹo má tui
- Ờ…buông ra…đau.
- Ờ…he he.
Rồi bà già chạy xuống nhà sau. Mệt quá…hình như đây là lần đầu tiên mình làm việc không công…kệ, người nhà thôi.
Năm giờ, tắm rửa, thay đồ. Bà già với bé Linh nấu cơm, toàn món ruột của tui, thịt kho khô, rau muống xào tỏi, canh chua khóm…
Làm hai tô cơm, no ngắc ngư, tui bò lên nhà trước. Lấy điện thoại ra bấm. Nhắn tin cho Vi em.
- Hey, đang làm gì vậy?
5 phút sau…
- Đang chơi game.- Vi trả lời
- Game gì?
- Audition.
- Ghiền dữ ha.
- Tại không có gì làm…hi..hi 0!
- Ừm, vậy còn…vụ thằng Qúi sao rồi?- tui hỏi
- Sao là sao?
- Ơ, Vi với nó…?
- Bình thường mà, có gì đâu.
- Thiệt không? Hay là giấu T chuyện gì à?
- Ẹc, có gì âu, T lạ quá… thui, Vi chơi game đây, pp.
Bỏ điện thoại vô túi, không hiểu nổi thằng Qúi. Vô nhà lấy chìa khóa, tui dắt xe ra ngoài.
- Ê, mày đi đâu đó?- bà già cản đường
- Đi công chuyện, bà ở nhà với Linh đi.- tui nói
- Ai cho mày đi?- bà già cau có
- Mệt quá! Tránh ra, không tui cho bà ra đường ở giờ!- tui gắt lên, bà già cũng hoảng hồn, mặt xanh lét, đây là lần đầu tui nổi nóng với bả.
Rồ ga rồi phóng xe đi. Chạy thẳng một mạch tới nhà thằng Qúi…
Tới nơi, tui dựng xe vô 1 góc rồi bấm chuông “Kính coong! Kính coong!…”
- Ủa, T hả con?- mẹ thằng Qúi niềm nở
- Dạ, bác ơi, Qúi có ở nhà không?
- Không con, nó đi đâu sáng giờ chưa về.
- Dạ…?
- Thôi vô nhà ngồi uống nước đi, chắc nó cũng sắp về rồi.
- Dạ.
Tui dẫn xe vô.
- Nay học hành sao rồi con?
- Dạ cũng tạm ổn.
- Ờ. Vậy hả, mà thằng Qúi trong lớp nó có quậy không?
- Dạ nó cũng bình thường- tui gật gật đầu
- Vậy thì tốt.- bác gái hạ giọng.
- À, dạ, con thấy thằng Qúi học ở đây được mà bác, tại sao phải chuyển nó lên Sài Gòn gấp vậy?
- Sài Gòn gì con?- bác gái ngạc nhiên
- Dạ…thằng Qúi nói…- tui ngạc nhiên
- Hết Tết này gia đình bác sẽ qua Canada định cư.- bác gái nói
- Dạ…?!- tui bất ngờ
- Nó chưa nói con nghe hả?- bác gái hỏi
- Dạ…dạ chưa…- tui run run...