↓↓ Đọc Truyện Ngẫm... Voz Full - Tác Giả BELoster
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Các em, mặc dù chỉ mới là ngày đầu tiên nhưng chúng ta đã có ba bạn xin rút rồi. Vì không đủ người nên thầy đã chọn thêm mấy em khác. Có hai bạn ở lớp của em đó T.- ông thầy nhìn tui cười.
Rồi mấy đứa mới bước vô. Hơ…thằng Nam? Rồi tiếp theo là…Linh với Châu. Kẹt xỉ không chịu được. Đã xếp tui vô đây mà còn cho thằng Nam kia vô là sao?
Chap 66:
- Nam, em xuống bàn ba ngồi đi. Còn Linh với Châu thì ngồi bàn nhì.- Ông thầy nói
Nhìn thằng Nam mà chỉ muốn củ hành cho nó một trận. Cái mặt láo la, láo lếu.
- T!- tiếng của thầy
- Dạ?!- tui giật bắn
- Lên ngồi chung với Nam, ngồi ở dưới mà học hành gì?
- Nhưng mà…- tui gãi đầu gãi tai
- Lên mau!- ông thầy gắt
Đành phải lên ngồi chung với thằng đó vậy. Gặp toàn thứ gì đâu không.
“Cạch!”- thằng Nam lấy quyển sách Anh văn ra, thảy lên bàn khi thấy tui ngồi xuống, hình như nó muốn dằn mặt tui. Đang hầm hầm nhìn tui thì Linh quay xuống, còn nó thì bỗng dưng nhe răng cười với tui:
- Chào, chắc bạn là T hả?
Còn làm bộ không biết tao? Để tao coi mày giả bộ được tới khi nào nữa. Tui cũng cười xã giao lại một cái:
- Ừ, bạn chắc là Nam hả?- miệng cười mà tay chỉ muốn chưởng cho nó một phát.
- Bất ngờ hông?- Linh ngồi ở bàn trên khều khều tui rồi nhe răng cười
- Ừ, bất ngờ thiệt.- tui trả lời, mắt lườm lườm thằng Nam
- Chào Linh, mình nghe nói bạn học giỏi Anh văn lắm phải không?- thằng Nam nhìn Linh, cười, nó xen vào cuộc nói chuyện của hai đứa tui.
- Ừ, mình học cũng tạm, T mới giỏi.- Linh cười
- Vậy à? Vậy phải nhờ T rồi. Ha T?- nó cười tít mắt
- Hừm…ừm…- tui ậm ừ, không, phải nói là gầm gừ trong cổ họng.
Nhỏ Châu thì chỉ nhỉn tui, cười, rồi lên.
Giờ học bắt đầu, thầy bắt đầu ra đề cho làm thử, toàn đề cho siêu nhân làm! Nào là dịch ra tiếng Anh bốn khổ đầu của bài thơ Lượm:
“Ngày Huế đổ máu
Chú Hà Nội về
Tình cờ chú cháu
Gặp nhau hang Bè
Chú bé loắt choắt
Cái xắc xinh xinh
Cái chân thoăn thoắt
Cái đầu nghênh nghênh
Ca- lô đội lệch
Mồm huýt sáo vang
Như con chim chích
Nhảy trên đường vàng…
- Cháu đi liên lạc
Vui lắm chú à
ở đồn Mang Cá
Thích hơn ở nhà! “
Hơ…ờ…nhìn thấy phê phê, cắn viết, ngó qua ngó lại. Mấy đứa kia cũng không hơn gì mình. Linh với nhỏ Châu thì hí hoáy viết, kế bên tui, thằng Nam kia cũng cắm cúi viết. Không lẽ tui dở tới mức này à? Để cả thằng đó qua mặt mình sao? Ngó kỹ lại thì nó đang cầm viết dịch sát nghĩa mấy từ trong khổ thơ…thằng này hấp nặng. Ngồi cắn viết, thấy không ra nên tui mới giơ tay lên ý kiến với thầy:
- Chuyện gì?
- Dạ…cái này làm sao mà dịch được hả thầy?- tui ngập ngừng
- Tại sao không?
- Tại vì…thơ thì phải có vần, mình dịch ra thì mất hết vần thì làm sao thầy?- tui nhăn nhó
Thầy không nói gì, nheo mắt nhìn tui. Thằng Nam ngồi kế bên cười chế giễu. Linh với Châu thì ngoái ra phía sau nhìn tui trân trân.
- T nói đúng đó thầy, thơ tiếng Việt mà dịch ra tiếng Anh sẽ mất hết vần điệu, chưa nói đến là không dịch được sát nghĩa, như vậy làm cho toàn bộ bài thơ hư hết ạ.- Đúng lúc này thì nhỏ Minh Anh đứng lên đỡ đạn cho tui.
Nhìn nhỏ bằng đôi mắt biết ơn, cảm động, muốn phọt luôn nước mắt ra.
- Em nghĩ là do T không muốn làm nên mới vậy đó thầy.- thằng Nam đứng lên, đá xoáy tui
- Em nghĩ T đúng đó thầy, thơ mình mà dịch ra tiếng Anh thì mất hết chất thơ.- Linh nói đỡ cho tui.
- Em cũng thấy là mình làm như vầy không được…- một thằng ở góc lớp đứng dậy phát biểu.
Ông thầy nhìn hết một lượt rồi nói:
- Khá lắm, thật ra tôi cũng đã dịch thử bài này ra tiếng Anh, không có cách nào khớp cả. Không vần, không điệu, bài thơ mất hết ý nghĩa. Tất cả ngồi xuống đi.
Thầy cười nhẹ rồi nói:
- Là học sinh giỏi Anh văn, chắc các em cũng đã nắm rõ phần cơ bản của ngữ pháp như lòng bàn tay rồi. Các em đã có được một yếu tố. Cách học của tôi đơn giản lắm. Học từ vựng rồi áp dụng vào ngữ pháp và hội thoại. Nếu các em làm được tất cả những điều này thì tôi tin chắc một thời gian sau các em sẽ có thể sử dụng thành thạo tiếng Anh. Về việc nhanh hay chậm thì tùy vào sự cố gắng của các em.
Nói xong, ổng cho bài làm tiếp. Học được khoảng tiếng đồng hồ thì thầy cho nghỉ mười lăm phút. Cả lớp bắt đầu ồn ào. Oáp, làm gì bây giờ?
- Có ai đi mua đồ ăn với tui không? Hay là định đi với đứa khác?- Linh đứng đó, em nhìn tui nói bóng gió rồi nhoẻn miệng cười.
Nhìn điệu bộ của Linh, đứng bắt chéo một chân, hai tay chắp ra sau, tui phì cười.
- Để mình đi với Linh!
Chưa kịp trả lời thì thằng Nam nhảy vào. Hết thằng anh củanó rồi giờ tới nó. Thèm hành lắm à?
- Ơ…- Linh ngỡ ngàng
- Ê- tui khều vai nó
- Cái gì?- nó quay lại
- Xin lỗi, mình đi với Linh rồi.- tui cười khẩy với nó trước mặt Linh.
- Có gì lát nữa mình mời bạn chai nước ngọt.- tui kéo tay Linh đi rồi sẵn đó quăng lại cho nó một câu với điệu cười khiêu khích.
Đi với Linh ra ngoài. Linh nheo mắt tỏ vẻ khó hiểu nhìn về phía lớp học.
- Em muốn mua cái gì?- tui hỏi Linh
- O’star. Hì.
- Ờ…- tui trả lời
- Làm gì mà mặt mày buồn xo vậy?- Linh hỏi
- Không có gì.
- Thiệt hông? Có gì muốn giấu diếm à?- Linh nhìn tui bằng đôi mắt đen láy, đầy vè nghi ngờ.
- Không có gì mà.
-…- Linh không nói gì, em chỉ lặng im, trân trân nhìn tui.
- Gì nữa đây cô nương?- tui nhìn thẳng vào mắt Linh.
- Hông có gì, thấy anh là lạ.- Linh bĩu môi
- Ầy, lạ cái gì mà lạ? Ngốc.- tui búng vào mũi em
- Ui da…đau mà…- Linh nhăn nhó
- Hì hì…- tui cười rồi nhẹ lặng lẽ nắm lấy tay Linh, bàn tay của em ấm thật.
Tới tiệm tạp hóa gần trường, Linh với tui đi vào mua mấy thứ. Thật ra là Linh mua chứ không phải tui mua. Tui chỉ là người trả tiền thôi. Đứng trong tiệm, ngó nghiêng một lượt. Linh lấy mấy bịch O’star rồi đưa cho tui:
- Tính tiền nè…đầu to.- Em cười tít mắt
- Ừ…ừ…không uống nước à? Coca nha?
- Thôi, uống nước ngọt…mập..- Linh phụng phịu
- Hơ…mới nghe nha, uống Coca mà bị mập nè.
- Kệ người ta, hứ.- Linh dỗi tui
- Hè vậy thì uống Coca zero, không bị mập.- tui làm mặt cười giỗ ngọt em.
- Cũng được.- Linh vẫn làm bộ mặt giận dỗi với đôi mắt mèo con.
Cúi xuống lấy hai chai Coca, thấy có mấy hủ Mentos bạc hà kế bên, tiện tay, tui lấy luôn. Tính tiền xong, hai đứa trở về. Nói về cái sự ga- lăng thì tui không thiếu, nhưng bây giờ tui thấy mình như thằng osin cao cấp vậy. Linh mua gì thì phải xách cái đó. Tay xách, nách mang mấy bịch O’star của Linh, thêm mấy chai Coca nữa. Vừa xách, tui vừa lấy Mentos ra ăn.
- Tham ăn quá, về lớp rồi ăn không được à?- vừa nói, Linh vừa lấy chai Coca ra uống
- Kệ anh, anh thích.
- Hứ, chồng hư…blêu.- Linh lè lưỡi
- He, ăn không?- tui đưa hủ kẹo cho Linh.
- Đút đi em mới ăn.
- Nói “A” đi.
- Aaaaaa…- Linh thích thú há miệng ra
- Lười vừa thôi, có vậy cũng đòi anh đút mới chịu ăn.- tui nhăn mũi
- Chồng phải có trách nhiệm chăm sóc vợ.- Linh cãi lại
- Chưa cưới mà, vợ chồng gì đây?
- Mốt đủ tuổi rồi cưới.- Linh nguýt dài
- Ờ…để coi, chắc khoảng chục năm nữa.
- Thì có sao đâu, chục năm nữa chứ gì. Tới đó rồi cưới nhau, rồi sinh con, rồi sống hạnh phúc bên nhau…hi..hi- Linh hồn nhiên nói về dự tính tương lai của mình.
- Thôi đi cô ngốc, nói trước bước không qua đâu.- tui lắc đầu
- Rồi anh sẽ biết…blêu.
Lúc này trông Linh ngốc thật, ngốc lắm. Em tin vào cái chuyện tình mười năm, còn tui thì không, cho dù đã từng vài lần cố gắng nghĩ tới ngày đó nhưng vẫn không tin được. Bỗng thấy thương Linh, cô ngốc ngây thơ, đặt hết ni