↓↓ Truyện Đã Nhớ...Một Cuộc Đời! Voz Full - Mr Friday
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Sao lại khóc nữa vậy nè…
Em im lặng, ngoảnh mặt đi, tiếng nấc cộng thêm đôi vai em run lên khiến nó khó hiểu… Khóc dữ quá, vừa cười cơ mà…
- Thôi thôi… Đừng khóc nữa…
- Người ta lo cho anh…hức…Mà chẳng nói cái gì… Cứ như không ý…hức…
- Anh xin lỗi… – Lấy bàn tay bị bỏng quấn băng chằng chịt lau nước mắt cho em… Vừa hay băng bằng vải thấm được nước mắt… Nó bị sao vậy nhỉ… Người yêu nó thì nó vô tâm còn đứa con gái khác nó lại để ý… Khốn nạn quá… Chỉ biết lặng nhìn em khóc… Em kéo cánh tay của nó gần em và hôn nó… Nụ hôn say đắm này mang theo vị mặn của nước mắt… Em luôn vậy, một người con gái tuyệt vời, hoàn hảo về mọi mặt… Thậm chí em còn quan tâm đến nó hơn những gì một cô người yêu cần làm… Nó đáp lại một cách nồng nhiệt nhất, không muốn buông em ra chút nào… Tiếng bước chân bên ngoài khiến em giật mình… Thả nó ra chỉnh sửa đầu tóc, ngồi ngay ngắn lên cái ghế…nhìn nó cười… Hẫng chút… Tiếc ghê, hix…
- Vừa khóc vừa cười…
- Thì sao hihi…
- Ăn mười cục… – Em bỗng lườm nó bằng ánh mắt sắc lẹm…
- Cục gì… Bệnh vẫn trêu em được hả…
- Cục gì tự biết…hehe.
- Chờ đấy, khỏi em xử anh sau… Giờ đói chưa…
- Ờ rồi…
- Như ông tướng… Hihi, thôi em đi mua đồ ăn cho anh nha…
- Ừ… Anh cảm ơn…
- Bày đặt, chờ em chút… – Em chạy ra ngoài cửa đóng lại… Để nó một mình nhìn lại cái người ê ẩm… Đúng là bị thương hôm nay ngày mai mới thấm… Nãy giờ nói chuyện với em quên cả đau… Giờ thấy người mình mà ghê, đầu thì quấn một lớp băng phía sau, tay thì băng kín… Trước có lần bị bỏng rồi nhưng không diện rộng như này, mặt nó thì toàn băng cá nhân, phòng khám quái gì mà đểu ghê… Chắc vết thương nhỏ… Ngồi tự kỷ cảm nhân cơn đau… Thì tiếng bước chân bên ngoài ồn ào khiến nó hơi nhích người lên chút vì tò mò, tưởng là ai đó đi qua…nhưng bỗng nhiên cánh cửa phòng nó mở ra… Chị cùng nhỏ P.Anh, Chi, Mi với thằng Tuấn đi vào… Mắt chị rưng rưng, đến gần nó ngồi vào giường… Ôi trời ơi, lại khóc hix… Còn mấy người kia nhìn nó im lặng… Nó cũng không để ý nhiều, chỉ thấy hơi xúc động chút vì nhiều người đến thăm nó quá…
- hức hức… Nhóc đau không nhóc hức… Làm chị lo quá trời nè…hức hức… – Chị vuốt vuốt khuôn mặt nó mà không để ý tất cả đều nhìn… Hồn nhiên quá làm nó ngại ngại…
- Không sao mà chị em khoẻ mà…
- Hức… Khỏe mà băng bó khắp người thế này à…hức…
- Hehe… May có tui không thì ông lên nóc tủ rồi nhé… – Thằng Tuấn nói một câu mà nhỏ Mi lườm…
- Thôi anh nói nhầm… – Anh nữa… Kiểu này chắc tán được nhỏ Mi rồi… Cặp này khó hiểu thật trước thằng này còn chê nhỏ cơ mà… Nhưng thôi kệ thế cũng tốt…
- Ủa Minh làm sao mà bị người ta đánh vậy?- Nhỏ Chi nhìn nó mặt buồn buồn… Lâu không gặp nhỏ, vẻ ngoài của nhỏ vẫn luôn cuốn hút nó vì đúng mẫu người nó thích…
- Đúng đúng… Nhóc tồ sao bị đánh vậy… – Chị ngưng khóc ngước lên nhìn nó vẻ tò mò lắm…
- Thằng cướp chị trước em chặn đó… – Nó ghét phải giải thích nhiều lên nói thế thui, chắc mọi người cũng hiểu… Mà người nó vừa đói vừa đau, sức đâu nữa… Mong em về nhanh chút…hix
- Ủa… Tội nhóc ghê, xui thiệt… Cũng tại chị… – Chị nhìn nó cắn môi… Điệu bộ này đúng là dễ thương không ai bằng… Khổ, nằm bẹp một chỗ mà cái tính ngắm gái không chừa…@@
- Hâm vừa thui… Đâu phải tại chị…
- Em cho bọn nó giống ông này hết rồi chị đừng lo…hehe- Thằng Tuấn nói mà nó hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ thằng này cũng quen luôn cả chị? Định thắc mắc nhưng lại thôi… Để lần sau vậy, Nói chuyện với mọi người thêm chút nữa thì họ kéo nhau về mà để đầy bàn bệnh hoa quả với đồ ăn… Hajz. Phiền họ quá. Duy chỉ có nhỏ P.Anh từ lúc đến không nói gì chỉ im lặng nhìn nó… Giờ không chịu về… Nhỏ tiến đến gần nó, một mùi nước hoa quen quen mộng mị… Nó hơi ngại vì lần đầu gần với nhỏ như này ngoài lần trước nhỏ đèo nó khỏi viện… Liền quay mặt đi… Em mua đồ ăn bên quận khác hay sao ý…hix, để mình nó với nhỏ ở đây…
- Nè…
- Gì?
- Đau không…?
- Có… Hơi hơi… – Oai chút hehe…nay nhỏ này quan tâm nó mới ghê.
- Ừ… Đói không?
- Có.
- Ăn cái này nha… – Nhỏ chỉ vào đống đồ ăn mọi người mang đến… Nhưng thôi nó đang đợi em mà.
- Thui, có người đang mua giùm rồi.
- Ai?
- Ly.
- Ừ… – Nhỏ nói bé bé… cái giọng trong trẻo không còn thay vào đó là một giọng buồn… Ánh mắt nhỏ cũng buồn nhìn nó… Hơi khó chịu và chẳng hiểu gì, nhưng nó kệ… Không cố tìm hiểu nhiều… Mặc dù nó cảm thấy nhỏ hết lạnh đi nhiều rồi… Nhất là với nó.
Chap 64:
Hai đưa tiếp sau đó chỉ chìm trong im lặng… Tuy đau nhưng cảm giác im lặng này còn khó chịu hơn cả bị đau, mùa lạnh mà nó cứ toát hết mồ hôi… Lại còn nằm không dám cử động vì nhỏ đang ngồi sát bên cạnh, nó không nhìn nhỏ tại quay sang hướng khác, không biết nhỏ có đang nhìn nó không nữa…
- Nè… Đến đây chi vậy?- Dù biết hỏi câu này hơi vô tâm với lòng tốt của nhỏ nhưng nó muốn biết lý do, nhỏ với nó thân quen gì đâu. Nhỏ vẫn im lặng… Chán, nó nằm im mong em về… Lúc sau cái không khí chẳng thay đổi gì mấy thì có một chị ý tá bước vào… Xinh phết cơ mà so với nhỏ này với em thì không bằng được hehe…
- Đến giờ thay băng rồi, chị là người nhà bệnh nhân à?
- Vâng.- Nhỏ này điêu… Họ hàng quái gì mà nhận bừa =.=
- Vậy chị ngồi sang bên này để em thay băng cho bệnh nhân chút… – Chị y tá này xinh còn nhỏ nhẹ hệt nhỏ Chi, không biết tay nghề sao ta… Nhỏ cũng sang chỗ khác đứng khoanh tay nhìn nhìn, kèm theo câu nói… Lạnh, nhưng nó thấy ấm… Cứ thế này thì nó chắc không kiềm lòng được mất…
- Chị làm nhẹ tay chút nha… Kẻo anh ấy đau…
- Hihi vâng, chắc anh chị người yêu của nhau à?- Chị y tá tủm tỉm giáng một câu mà nó giật mình còn nhỏ vẫn vậy khuôn mặt không cảm xúc nhưng có vẻ đỏ lên thì phải… Định phủ nhận cái thì chị y tá đã làm… Từng mảng băng của cánh tay bị bỏng được bóc ra, phần thịt hồng cộng thêm những mảng da bị tróc khiến vết thương trông kinh tởm, chính nó còn thấy kinh… Loang rộng phết, kiểu này tay lại có vết sẹo đẹp rồi… May mà được bôi thuốc trước chứ không thì da chết dính vào băng được kéo ra khỏi cơ thể thì chắc nó xỉu vì đau mất, có khi bị chích xì bọc nước rồi hay sao ý, nên giờ chỉ thấy đau thường thường thôi… Con nhỏ P.Anh hình như thấy kinh nên không dám nhìn nữa liền quay mặt đi chỗ khác… Rồi đến những miếng băng đầu may mà vết thương bé không thì mái tóc của nó đi vào dĩ vãng rồi =.=, người ngợm cũng toàn băng hix… Làm xong thì chị y ta thoa thuốc vào vết bỏng bằng bông mà xót cứng cả người, rồi chị băng lại… Đến những vết thương khác thì nhỏ giành…
- Thôi chị để tui làm cho… – Chị y tá ái ngại nhìn nhỏ… Còn nó trợn mắt lên ngạc nhiên…
- Chị yên tâm, tui từng làm nhiều rồi mà…
- Vậy thôi em ra, chị làm xong cứ để đấy tý em vào lấy sau…...