Polly po-cket
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Đã Nhớ...Một Cuộc Đời! Voz Full - Mr Friday

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Hihi… Nhóc ăn gì chưa?
- Rồi chị… – Nó nói dối.
- Uhm… Nhóc đàn luôn đi cho vui nào hihi… Mong nhóc từ sáng giờ, may mà có bé Ly với bé Chi đến giúp chị đấy… Đông khách quá…hihi
- Vâng. – Nhắc đến nhỏ, nó cũng không muốn nghĩ nhiều… Nó đàn… Không nhớ rằng mình đã chơi bản gì, chỉ nhớ bản đó là một bản nhạc tình buồn… Nó chơi mà không để ý nhiều… Chỉ biết, chơi theo cái tâm trạng của mình… Chơi xong thì cái không khi im lặng bao trùm khu… Mọi người hướng hàng loạt ánh nhìn về phía nó… Giờ đây nó cũng không để ý nhiều… Nó buồn, nhỏ Ly cũng chăm chú nhìn nó…
- Nhóc ơi… Chơi bài nào vui lên đi nhóc, bài này buồn quá… – Chị nhăn nhăn xụ mặt xuống…
- Em xin lỗi… Hay dẫn dây ngoài kia vô mở nhạc lên đi… Hôm nay em mệt chị ạ.
- Vậy hả nhóc, hay nhóc về nghỉ đi…
- Vâng… Để mai làm bù… Em về nha chị… -Vừa đến được lúc đã về rồi… Chán thật, chắc chị sẽ không vui… Nhưng nó không có tâm trạng nào khi thấy nhỏ Ly ở đây cả… Vui và giận cảm xúc đan xen với nhau.
Khoác cây đàn lên vai nó bước ra cổng… Cũng không chào hay nói năng gì… Chỉ biết đi mà thôi… Nhỏ Ly đang nhìn nó thì phải…
Dắt chiếc cào cào qua đường phố đầy những hàng hoa tươi sắc của HN… Trái ngược hẳn với cái tâm trạng u buồn của nó… Dường như hôm nay con gái ai cũng vui hay sao ấy… Lướt qua để ý mấy đứa con gái ôm hoa hoét mặc áo dài đi đầy đường… Chắc học sinh được bạn tặng… Về phòng với cái tâm trạng không thể chán hơn… Vô giường nằm lại ngủ… Tỉnh thì thấy trời tối rồi… Nó ngủ khiếp thật, vô WC thì ngắm cái thân thể mệt mỏi… quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù… Trông tàn tạ thấy gớm… Tắm luôn cho sạch sẽ nó lại rời căn phòng trọ của mình… Không đói, đơn giản lúc này nó muốn khuây khỏa và muốn suy nghĩ bởi cái đầu thích đòi hỏi này… Tối không khí dễ chịu hơn, tuyệt thật… Từng làn gió thốc vô người nó, độc cái sơ mi cũ… Đạp xe thấy cũng hơi lạnh ở cái tiết trời này… Ra đến hồ LĐ nó để dựng xe ngồi một mình ở chiếc ghế đá đôi… Nghĩ, chả có gì ngoài hình ảnh của nhỏ Ly… Một người con gái nó tự thấy có tình cảm… Đơn giản tính nó rất dễ rung động, nhưng chưa lần nào khiến nó ảnh hưởng như thế này… Không thể phủ nhận tình cảm của nó đối với nhỏ Ly… Lớn lên từng ngày trong nó, từng giọt nước mắt, cái ôm… Giọng nói… Sự quan tâm của nhỏ dành cho nó… Nó vẫn không giải thích được… Rồi đôi khi lanh lùng… Lại biến mất… Giờ đây lại xuất hiện… Mọi thứ như một sự mâu thuẫn… Lúc chiều nhìn nhỏ nó thấy vui… Nhưng rồi lại buồn… Nhỏ hiểu được không nhỉ? Chắc không… Ngoài nụ cười nhẹ ra thì cũng chỉ nhìn nhau rồi thôi… Nó trầm ngâm, trong cái không gian yên tĩnh phẳng lặng bên chiếc hồ rộng… Mùi cốm ở đâu phe phẩy quanh đây… Nó đưa mắt sang bên kia bờ… Khu biệt thự nằm đấy… Đâu đó trong những ánh đèn vàng kia là của nhà nhỏ… Cô tiểu thư cao sang… Lại để ý đến thằng sinh viên này… Thở dài đặt lưng nằm dài trên chiếc ghế… Người nó nhỏ lên vừa lắm… Một tay thõng xuống tay còn lại để lên trán… Nhìn bầu trời đầy sao qua cành cây thưa thớt… ” Nếu nhỏ là ngôi sao sáng trưng kia… Nó chỉ là một ngôi sao nhỏ bé và mờ lặng lẽ nhìn nhỏ qua những đám mây mà thôi…” Chợt cười vì cái suy nghĩ của mình, nó ngồi dậy vươn vai một cái rồi ra về… Loanh quanh chút đến gần phòng… Nó xuống xe dắt bộ… Nó muốn tận hưởng cái không khí ban đêm này thêm chút nữa trước khi đi ngủ… Khoan khoái thật, trên con đường rộng mà trống hoác… Chỉ có nó đang chậm rãi đi từng bước với cái bóng của mình… Cô đơn… Cảm xúc quen thuộc đến… Nhưng cũng không buồn… Đôi khi nó tự thấy sự cô đơn của mình cũng là một may mắn… Không ồn ào màu sắc… Đơn giản trầm lặng và tự do… Vui lắm, Con người là thế mà… Dù trong hoàn cảnh nào họ cũng có thể thích nghi mà sống được… Nó chẳng hạn… Về đến cửa phòng thì nó vô cùng sửng sốt… Nhỏ Ly đang ngồi thu lu gật gà gật gù trước của phòng trọ nó… Con người làm nó nhớ mong từng ngày đây rồi… Nhưng sao gặp giờ cảm xúc nhạt quá… Chút vui, chút buồn… Chút giận… Vẫn là những câu hỏi tại sao nhỏ lại đến đây? Tính làm thiên thần tiếp ư… Xin đừng… Cảm giác thời gian qua khó chịu lắm… Nghe thấy tiếng xe nó về, nhỏ giật mình… Ngước lên nhìn nó, cười tươi…
- Hihi… Anh… – Nhỏ ngồi dậy ôm một cánh tay nó…
- Ừ… – Đơn giản vậy… Nó trở về với vẻ sẵn có của tính cách của nó, thờ ơ…Mở cửa bước vô phòng, coi như không có sự hiện hữu của nhỏ… Chắc nhỏ sẽ hiểu cảm giác này nhanh thôi… Dắt chiếc xe dựng vô góc… Vừa đá cái chân trống xuống… Thì chợt một bàn tay nhỏ bé ôm lấy nó từ đằng sau lưng… Rất chặt… Kèm thêm những tiếng nấc nghẹn thổn thức…
- Hức…huhu… Anh đừng như vậy với em… Đừng đối xử với em như vậy nữa mà…hức huhu…hức… – Nhỏ khóc… Nhỏ khóc làm gì nhỉ? Đối xử với nhỏ như thế là sao… Vậy nhỏ có để ý nhỏ đã đối xử với nó như nào không? Niềm hi vọng của nó như xụp đổ khi chỉ mới bắt đầu chỉ vì nhỏ… Trống rỗng vô cảm…
- Ừ… Nó gỡ tay nhỏ ra… Nhưng không được, nhỏ càng ôm chặt hơn… Dụi đầu lia lịa vào lưng nó…
- Đừng… Như vậy mà.! Đừng như vậy mà anh…huhu… Hức…!- Nhỏ khóc to hơn nói dường như hét… Cảm xúc nó tự dưng thấy tức giận nhỏ ghê gớm… Nỗi buồn như đang đóng băng thấy nhỏ chợt hiện về… Nó sẽ nói… Nói cho nhỏ hiểu hành động của nó như vậy là do đâu… Tất cả là vì nhỏ là vì nhỏ mà thôi…
Chap 51:
Giật mạnh đôi tay nhỏ ra… Quay lại nhìn nhỏ bằng đôi mắt lạnh băng nhất có thể… Nhỏ sững sờ nhìn nó, nước mắt vẫn chảy…
- Vậy ư? Đối xử với em… Đối xử với em có bằng em đối xử với tôi không? Một tuần qua em đã đi đâu… Đi đâu hả…!!- Nó hét lên… Chưa bao giờ nó thấy giận nhiều như vậy, giận người con gái đầu tiên làm cho nó có cảm xúc nhớ nhung… Rồi hụt hẫng… Nhỏ vẫn khóc, chợt lao vào ôm nó… Nó vẫn vậy chỉ biết bất động mà thôi… Dường như con gái rất biết cách làm cho đối phương bị vô hiệu hóa thì phải… Nhỏ cất giọng run run khi vẫn trong vòng tay và đang đang ôm chặt của nó…
- Anh… Anh… Nghe em nói được không…?- Nó cũng muốn biết cái lý do nhỏ không gặp nó cả tuần… Cơn giận xìu xuống, cái cảm xúc chết tiệt của nó thật kì lạ…
- Ừ… Chỉ biết vậy rồi nhỏ Ly kể… Bố mẹ nhỏ sang Nhật công tác từ năm nhỏ học lớp 10… Trong những năm ở đây nhỏ chỉ sống có một mình hoặc sang nhà người thân… Khi bố mẹ nhỏ về nhỏ rất vui… Một cô gái yếu đuối thiếu thốn tình cảm gia đình nên lúc nào cũng tỏ ra mình mạnh mẽ… Tuần vừa rồi là do bố mẹ nhỏ về nên nhỏ không đến được… Đơn giản là vậy chứ không giống những gì nó nghĩ trong đầu mấy ngày qua… Giờ chỉ thấy thương nhỏ… Đây cũng là lý do nhỏ đến ở với nó qua đêm cũng không sao… Nhỏ tủi thân, cô đơn giống nó… Ít ra nhỏ còn có bạn bè… Còn nó thì không… Chỉ có nhỏ và chị… Nhỏ còn kể những lúc ở một mình trời mưa mà mất điện nhỏ sợ… Thật sự nó nể phục nhỏ rất nhiều… Nó hết giận nhỏ… Im lặng… Nhỏ nói xong thì khóc to hơn… Đôi tay của nó đánh bạo ôm nhỏ run run… Nó là một thằng rất vụng về trong việc an ủi… Đỡ nhỏ ngồi xuống giường… Nhỏ tựa hẳn vào người nó…...
« Trước1...6162636465...137Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ