Snack's 1967
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Đã Nhớ...Một Cuộc Đời! Voz Full - Mr Friday

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Chap 48:
Tuần sau mọi thứ trở về quỹ đạo lúc đầu… Nó vẫn đi học và làm nhưng vào những lúc rảnh rỗi nó thường đi dạo khắp cái khu này trên chiếc xe đạp lọc cọc… Đi đâu có thế… Tìm hiểu thêm về đường phố thủ đô cũng là một điều thú vị trong cái cuộc sống tẻ nhạt của nó… Nhờ vậy mà cũng biết thêm nhiều nơi nhiều con đường… Công việc ngoài quán giờ nhàn hạ… Không còn những khâu chạy xô nữa vì giờ đây khách họ đến thưởng thức nhiều hơn là giải khát như mùa hè… Chị mấy hôm nay không biết nghe ai xui mà cứ đòi trang trí quán… Nhất là cái khu nó…
- Làm mấy cái này làm gì hả chị…?- Nó hỏi khi thấy chị treo mấy đồ nhựa trăng sao lên những cái cây…
- Hihi… Sắp phụ nữ Việt Nam rồi nhóc hông biết hả… Làm để hôm đó chỉ cho khách nữ vô khu này thôi hihi… Đẹp không nhóc… – Chị quay quay quả cầu bạc nho nhỏ trên một cành cây… Quả thật từ lúc lên đây, nó cũng không chú ý đến ngày tháng nhiều… Chỉ biết học và làm thôi… Vậy mà đã 20- 10 rồi… Nhanh thật…
- Uhm đẹp… Thế hôm ý chắc em không phải đến đúng không…?
- Nhóc là nhân viên thì phải đến chứ hihi…
- Nhưng em là con trai mà?
- Nhóc vẫn phải đến… Không có đàn thì chán lắm… Mà khu nhóc, nhóc phải phục vụ chứ…hihi
- Vâng… – Nó xuôi xị, viễn cảnh một thăng đực với một đống đứa con gái làm nó sợ… Không biết tay có đàn được không nữa… Mỗi lần như vậy nó đều run… Chị trang trí chán chê cùng công sức nó và nhỏ Mi phụ cũng chưa xong… Nhỏ Yến đi chơi với ông Vinh rồi… =.=… Thành ra chị bảo để lúc khác làm nốt…
Thời gian này nó không thấy nhỏ Ly đến quán uống nước nữa… Một tuần liền, nhỏ cũng không đến phòng nó… Dường như mất tích luôn khỏi cuộc sống của nó… Thật sự… Mấy ngày đầu nó buồn… Phải, buồn lắm… Không thể phủ nhận nó nhớ nhỏ nhiều… Nhớ mái tóc ngắn và dáng vẻ cá tính đó… Một người thường xuyên xuất hiện ở cuộc sống của ta… Xây dựng một tình cảm trong ta để rồi biến mất một cách khó hiểu… Cảm giác này thật sự rất khó chịu… Số điện thoại nhỏ vẫn đấy, nó chưa lưu tên nhưng biết… Lúc buồn lấy ra xem, cũng chả dám gọi… Gọi xong cũng không biết nói gì… Chẳng nhẽ huỵch toẹt ra là…”Anh nhớ em” ư… Cái tính cách của nó làm nó chỉ biết im lặng… Đơn giản là chịu đựng, an phận… Chắc kết thúc rồi… Chẳng còn gì nữa… Thời gian vừa qua chỉ là sự thương hại nhất thời của nhỏ dành cho nó mà thôi… Nó chấp nhận vì thực sự nó rất vui khi được quan tâm như vậy… Mấy ngày đầu cũng buồn buồn… Nhưng ngày sau thì nó giữ lại thái độ bình thường của một nhân viên cũng bình thường… Không suy nghĩ nhiều nữa, hơi tiếc một chút… Mà dạo này nhỏ P.Anh lại hay đến uống caphe… Vẫn là món caphe đen đắng ngắt quen thuộc… Ngon lành gì đâu… Nó thì cũng không quan tâm lắm… Chả để ý đến nhỏ làm gì… Vì cái đẹp mê hồn của nhỏ thu hút một đống đực vào khu rồi… Thiệt tình, đẹp còn mặc đồ ngắn… Có chăng nó ra tiếp trà nước thì cũng chỉ…
- Chị dùng gì?
- Caphe đen – Không như cũ nữa, chắc sợ nó quên… Thôi thì kệ… Đặt cốc caphe xuống với thái độ thờ ơ… Nó quay lên đàn… Có lúc liếc nhỏ thì lại thấy nhỏ nhìn vô cái điện thoại trên mặt bàn… Liên tiếp mấy hôm đều như vậy… Chả hiểu cái hành động kì lạ này là sao nữa… Cái điện thoại của nhỏ có gì mà ham dữ =.=… Đến tối thì nhỏ về… Cũng im lặng lạnh lùng vốn dĩ của nhỏ… Lướt qua mà cái mái tóc hay người nhỏ tỏa ra một mùi thơm đê mê… Có phần quen quen…
Sau đó nó cũng về luôn… Trời mưa phùn, hơi lạnh chút xíu… Dòng người vội vã với nhưng chiếc xe gắn máy vụt qua đem theo luồng gió lạnh… Nó không về phòng… Tự nhiên muốn đạp xe sang nhà nhỏ giống đêm hôm trước… Ngồi cảm nhận từng đợt mưa bay ướt ướt bay vô mặt trước một bậc thềm đối diện nhà nhỏ… Căn nhà vẫn vậy, to đẹp sang trọng… Đến cả chiếc cổng cao to… Mà giường như bước qua là một thế giới khác… Không giống thế giới của nó… Nhà sáng đèn… Nó cố tình đạp qua với cái mong muốn nhỏ ở trong sân… Để nó chỉ nhìn qua một lần thôi… Đơn giản điều nó muốn lúc ấy là vậy… Không hiểu nổi nữa… Nhưng chẳng có ai trong sân cả… Nó thất vọng… Đạp xe về phòng, trời vẫn đang mưa… Một nỗi buồn đang ngự trị trong nó… Chán nản… Nằm xuống giường ngủ mà không để ý… Người đang ướt.
Sáng sau dậy, người có vẻ hơi mệt mỏi… Tắm cái cho tỉnh người rồi ra ăn sáng… Nhâm nhi cái bánh ngọt với cốc nước lọc thì nhớ hôm nay chủ nhật, rảnh rỗi… Thôi thì đi dạo phố phường HN cho vui… Chắc chủ nhật này có nhiều hoạt động lắm đây… Người dân của con đường này rất hay tổ chức cho tụi trẻ con mà… Được ngày nghỉ thì phải vui chơi chứ… Đạp chiếc xe dọc con đường thơm mùi hoa sữa… Khoảng độ tháng nữa thôi chắc rằng những cái cây này sẽ trụi hết lá vì mùa lạnh sẽ sang mà… Nghĩ lại thấy vui, nó là thằng thích mùa đông vì khi đông đến… Nó lại luôn có cảm giác ấm áp… Không phải là khí hậu đâu nhé =.= mà là những kì nghỉ đông sẽ dài hơn kì nghỉ hè, nó sẽ được ở cùng gia đình nhiều hơn… Điển hình là tết nhất… Nhìn từng dòng xe đông đúc nối đuôi nhau dưới cái tiết trời dễ chịu… Nó đoán là họ cho con cái đi chơi ở ngày chủ nhật này… rẽ vô nhà văn hóa quận gần đó…điều nó cảm thấy đầu tiên là cái không khi nhộn nhịp và náo nhiệt… Hầu hết là trẻ con, chúng chạy nhảy nô đùa nhau tạo ra thêm một không khí vui vẻ… Hôm nay ở đây có tổ chức buổi văn nghệ gì đó… Có vẻ hay đây, nó dừng xe nhìn mọi người, có cả những gia đình… Người bố cõng đứa con trên cổ, theo sau là người vợ mỉm cười… Hạnh phúc thật… Rồi những chiếc xe đạp bắp chiên, bong bóng bay, kẹo bông, chong chóng… Tất cả để thu hút những đứa trẻ con thich thú tò mò, có đứa còn giẫy nảy lên đòi bố mẹ nó mua cho bằng được… Hình ảnh này làm nó nhớ đến ngày xưa, tuổi thơ của nó… Thời còn là học sinh cấp một, khi được mẹ đón về thấy quả bóng bay siêu nhân đẹp quá nó đòi mẹ mua bằng được… Nhưng lúc đó, nhà nghèo ăn còn thiếu chứ tiền đâu mà mua đồ chơi… Đòi dữ quá mẹ nó lúng túng bảo người ta đợi rồi về nhà… Dắt theo thằngbé vẫn còn khóc lóc gào lên là nó… Sau đó, mẹ cầm quả bưởi để thắp hương ngày dầm đi đâu một lúc rồi trở về , trong tay là trái bóng đấy… Nó vui sướng chơi… Mà đâu biết mẹ đổi quả bưởi lấy mấy nghìn đồng mua trái bóng cho thằng con hư đốn… Chỉ biết dầm hôm đó, nhà nó không có trái cây để thắp hương… Nghĩ đến lại thấy nhớ mẹ, buồn thật… Tiếng nhạc ở nhà văn hóa cất lên, nó tiến vô trong với tính tò mò của mình… Một nhóm trẻ con đang múa hát trên sân khấu… Sợ thật thằng nào hóa trang cho tụi này, trẻ con tý tuổi phấn son thấy gớm luôn =.=… Sau vài tiết mục nữa cũng qua, chả hay gì cả…trong lúc đang ngó ngó lên sân khấu trong tiếng reo hò của mọi người thì có cái tay vỗ vỗ vào lưng nó…
- Nè… – Quay sang thì thấy chị đang cười cười…
- hihi… Nhóc tồ cũng ở đây hả....
« Trước1...5859606162...137Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ