↓↓ Truyện Đã Nhớ...Một Cuộc Đời! Voz Full - Mr Friday
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Vừa để bọc bánh xuống bàn thì chị gạt tay nó ra, mở luôn cái túi…
- Từ từ nào, ai cướp của chị à?
- Hihi… Mà bánh gì đây nhóc… Mềm mềm…hihi… – Ôi trời ơi, đến chết vì điệu bộ này của chị mất thôi.
- Bộ chưa đọc sự tích bánh Chưng bánh giầy à?
- Chị chưa…@@- đến nản… Không hiểu bà này có phải người Việt Nam không nữa.
- Hazzj… Đây là bánh giầy đặc sản quê nhóc á.
- Vậy hả…hihi, bánh này ăn như nào nhóc?
- Đơn giản lắm, cho vào mồm, nhai rồi nuốt, và cảm nhận.
- Hứ, như thế thì ai chả nói được…
- Sao ko nói đi. Hỏi làm gì?
- Ý chị là, ăn kèm gì không đó.
- Không, thôi chi ăn đi… Em ra tiếp khách… Hai cậu cũng ăn đi.- Nó quay sang nhỏ Mi với nhỏ Yến.
- Uhm, cảm ơn M nha hihi.- Nhỏ Yến thì cười cười, nhỏ Mi thì chả thèm nói câu gì… Chả lẽ lại không cho nữa @@.
- Xùy xùy… Nhóc ra chỗ khác chơi đi… – Chơi được đã tốt, phải tiếp khách cho mấy bà ngồi ăn nè… Nhân viên mà ngồi, khách người ta cứ nhìn…@@.
Vừa ra thì khách cũng vào… Ôi trời ơi… Lại gặp đúng nhỏ Chi với nhỏ Phương Anh, Ly đi vào… Đủ đội rồi, uống caphe mà toàn kéo đội thế này thì sập quán người ta quá… Ba nhỏ đều đẹp mới ghê chứ, làm cái lũ con trai trong quán quay đi quay lại, khéo vẹo cổ mất… Trừ nó, riêng nó thì đã không có thiện cảm đến tận hai nhỏ rồi…@@.
- Hihi… Chào M.- Nhỏ Chi cười hiền chào nó, nhỏ Phương Anh thì vẫn vậy, lạnh lùng nhưng quyến rũ kì lạ… Chả thèm nhìn nó, ngồi luôn xuống cái bàn, tâm điểm của khu quen thuộc cùng hai đứa bạn. Nhỏ Ly thì hôm nay trông lạ hơn rất nhiều, chả nói năng trêu ngươi nó như thường nữa, thái độ nhỏ cũng lạnh như nhỏ Phương Anh vậy… Khéo nó về quê một tuần, hai nhỏ này học tập tính cách của nhau cũng nên… Càng tốt, như thế đỡ mệt, từ lâu nó đã sợ nhỏ Ly rồi, vừa ghét vừa sợ… Nhỏ này thậm chí còn kinh khủng hơn nhỏ Mi. Chỉ có nhỏ Chi vẫn vậy thôi… Hai bà cô phục vụ kia thì ăn rồi, dù không muốn nó vẫn phải ra tiếp cái bàn có đến hai cục băng này… Đang đến đưa trà thì chị ở trong chạy ra…
- Hihi, mấy con mắm kia… Vô đây ăn cái này với chị… Ngon lắm… – Mồm chị nhai nhai, khổ… Bánh này thì dai thôi rồi @@.
- Dạ, gì vậy chị?- Nhỏ Chi nhìn chị ngơ ngác.
- Thì cứ vô đây… Cả hai đứa kia nữa… – Cả ba nhỏ cùng đứng dậy… Đi theo chị vào, mà nó nhìn đích xác hai nhỏ kia là hai con robot, chả nói chả rằng gì cả, mặt thì như sát thủ đi vô, có mỗi nhỏ Chi trông có vẻ ra người, vì cái mặt còn chút hào hứng… Nó kệ, muốn làm gì làm… Ở ngoài tiếp khách cho khỏe… Ấy thế mà cũng chả yên thân…
Được một lúc, chị lại reo réo…
- Nhóc ơi!… Vào đây chị bảo… – Ôi giời ơi, ngoài thì đống khách, mà trong thì đủ một ổ nhện… Vào khéo mất xác quá…
- Thôi, đang đông khách mà chị…
- Thế giờ vào hay để chị ra lôi nhóc vào đây?- Chán nản, lại lếch vào… Không hiểu mấy người này giở chứng, gọi nó vào làm gì không biết…
- Nhóc ơi, vứt cho chị mấy cái này đi… Mà bánh ngon quá phải không mấy đứa hihi… – Tất cả đều cười, ngoại trừ con nhỏ Phương Anh… Thật đáng sợ, nếu mà nó thích nhỏ thì thế nào nó cũng tìm bằng được cách phá nát cái tảng băng này nhưng vấn đề là nó nhìn cái mái tóc của cô tiểu thư đã ghét rồi, chứ đừng nói là tính cách kênh kiệu… Mà lạ ở chỗ nhỏ Mi và Ly… Mặt lúc nãy như được thêu đi ám sát mà giờ cứ nhăn nhở… Ghê thật… Khéo lúc nào mua một đống bánh này dự trữ cũng nên @@.
- Đi mà vứt… Ăn xong thì phải dọn chứ ai dọn cho…
- Em phục vụ mà dám nói với chị quản lý như thế à?- Lại con nhỏ Ly lên tiếng… Điên quá, chỉ muốn cho nhỏ một cái bạt tai thôi… Người thì đẹp mà ăn nói dễ ghét quá à…
- Thôi, nhóc dọn hộ đi mà… – Ôi trời ơi, cái ánh mắt đó của chị… Đi được có tuần mà chị đã học được chiêu mới rồi…
- Rồi rồi em, dọn… – Lại dọn cái đống lá với đậu, ăn quái gì vãi hết cả ra… Nó đúng kiểu thằng osin ý…
Nhỏ Chi với Yến thì cứ nhìn cười cười… Nhục ơi là nhục… Xong bà Huyền còn lôi nó ra nói xấu chứ, lâu lâu mấy nhỏ còn cười vang… Nó chán quá ra ngoài, phục vụ tiếp… Đến tầm lúc sau cũng tối tối, mấy nhỏ kéo nhau về, chắc nói xấu nó đã rồi chứ gì?…hazzj, Nó cũng xin chị về luôn.
Về đến phòng thì lại làm những công việc hàng ngày thôi, cắm cái sạc điện thoại vào rồi đi ngủ… Cả ngày hôm nay chưa được chơi đàn rồi.
Chap 32:
Sang hôm sau dậy mà đầu đau quá… Chả hiểu sao… Vào VSCN xong, nó chạy xe lên trường luôn… Bây giờ cũng có chút tiền, thôi thì đổi vị tý… Tối xơi mì tôm sau… Đường HN sáng sớm mát thật, không ồn ào và vội vã, xung quanh cái công viên LĐ ở gần chỗ đó có cơ số người tập thể dục, có cả người già đang tập dưỡng sinh nữa, mà quái lạ, tập dưỡng sinh mà cầm hai cái đao trông khiếp thế kia @@… Đi mà gió cứ thốc vô người, đường vắng lắm… Nhưng nếu ở thêm khoảng ba mươi phút nữa thì chắc chỉ có dắt xe lên vỉa hè mà đến trường… Nó thì rất thích cái khí hậu kiểu này nên đi thật chậm vì vẫn còn sớm mà… Đến trường thì cũng đã có người rồi, có những sinh viên còn đi sớm hơn cả nó… Hôm nay xuống cangtin ăn sáng vậy… Nó cứ đi như thế mà chả thèm để ý đến ai, quen rồi… Lấy cái bánh mì với chai nước khoáng ngồi ăn… Nó chọn cho mình một góc khuất. Đơn giản, tính cách nó là vậy, thích nơi nào tối tăm và ít người… Vì nó thường bị mất tự tin, Nghèo mà, xấu mà, lùn mà… Được cái bộ gì đâu… Ăn xong lên lớp thành ra lại là đứa lên sau cùng, đi xuống cái chỗ ngồi thân quen mà mang theo bao nhiêu ánh nhìn… Khéo khi bọn này tưởng nó ở lớp khác chuyển đến hay sao mà cứ nhìn nhìn… Làm nó cúi cái mặt xuống mà đi… Cũng phải thôi, ngoài thằng Tuấn thì nó có nói chuyện với ai đâu… Không thì lại ngồi im nghĩ ngợi thả hồn trên mây…
- Ông về quê à?
- Ừ sao?
- Thế mà không rủ tôi, ở nhà chán vãi ra.
- Bar, caphe, quán nét… Không đi đâu à?
- Có nhưng vẫn chán…
- Thôi đừng chán nữa… Ở quê không có mấy thứ đó đâu?
- Ngắm gái quê hehe… – Sợ thằng này thật.
- Tưởng có em Mi rồi cơ mà…
- Không, kiêu còn hơn em Linh… Nhắn tin toàn Uhm, với ờ… Dẫn đi ăn bao nhiêu, pha trò toàn cười gượng… Mà quan trọng hơn, đi với tôi mà toàn hỏi ông…hehe chắc em ý thích ông rồi… Nghe xong mà nó lạnh hết cả xương sống, dù sao thằng Tuấn cũng là đứa bạn nó thân nhất từ lúc học trong lớp… Mà nếu do nguyên nhân này hai đứa ghét nhau thì nó không muốn… Với lại nó đâu thích gì nhỏ này, mà lại nói nhỏ thích nó chứ? Có khi thằng này đùa…
- Thôi xin ông… Của ông đấy, tôi chả ham…
- Tôi nói thật mà hehe… Ông lo gì, không có người này thì có người khác… Anh em mình vẫn thế… Không sứt mẻ gì đâu…hehe…
- Rồi rồi, nhưng làm ở quán nhỏ tỏ ra ghét tôi lắm mà… Thích sao được nhỉ?
- Con gái đứa nào chả vậy, ông kém quá…hêhê.
- Hiểu ghê nhỉ… Thôi học đi… Chiều sang quán chơi…
- Khỏi nói, tôi cũng định sang… Dạo này bấn quá…
- Sang để ngắm gái thì ở nhà đi....