XtGem Forum catalog
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Cô tròn mắt nhìn Quốc và hắn nói mà không hiểu gì, còn cú đấm ấy…tại sao Quốc lại đánh hắn?
- Có chuyện gì…giữa hai người sao? cô hỏi.
Hai người không trả lời, quắc mắt nhìn nhau.
- …
- Có lẽ anh phải về rồi, mình còn gặp nhau lâu dài mà. Chào em!
Bỏ lại chiếc mũ kia hắn rồ ga phóng xe khỏi chỗ đó.
- Em có sao không? Hắn có làm gì em không? Hắn…
- Em không sao, hắn không làm gì em hết.
- Vậy…tại sao em đi với hắn?
- …Em…em cũng không nhớ nữa. Chỉ nhớ…xung quanh mình có gì đó đặc quánh làm em không thở được rồi sáng nay…
- Sáng nay thế nào? anh bóp chặt vai cô.
- Sáng nay…mở mắt đã ở nhà anh ta.
- Nhà hắn?
- Nhưng không có chuyện gì hết, anh yên tâm.
- Thật không?
Gật gật
- Ờ…Quốc nhận ra mình đang làm cô đau. – Anh xin lỗi!
- Em không sao.
- Nội rất lo cho em đó.
- Em xin lỗi!
- Em không sao là được rồi, chuyện đó để sau hãy nói bây giờ vào nhà cho nội yên tâm đi!
- Vâng!

Quốc nhìn về hướng hắn vừa đi nhíu mày nghĩ gì đó.
- Anh không vào ạ?
- Ờ anh vào đây.

- Ơ…chị vừa vào nhà đã thấy Trâm Anh tựa vào ghế sôfa ngủ, có lẽ là ngủ quên.
- Trâm anh. Quốc.
Nghe có tiếng người ro nhỏ Trâm Anh liền thức giấc.
- Anh Quốc! Bé Na, em đi đâu mà giờ này mới về?
- Dạ em…
- Sao em lại ngủ ở ghế mà không vào phòng ngủ? Mà đêm qua sao không về nhà? Quốc ngồi đối diện với Trâm Anh, đặt chùm chìa khóa xuống bàn rồi hỏi chị.
- Em ngủ quên thôi, tối qua nội gọi điện hỏi em có biết bé Na ở đâu. Ngồi nhà không yên tâm nên em đến coi nội có cần gì không. Cũng may em đến kịp lúc, nội bị tụt huyết áp nặng…
- Vậy giờ nội đâu chị? cô quýnh lên.
- Bây giờ thì ổn hết rồi, nội đang nghỉ trên phòng đó em để nội nghỉ chút đi lát hayz lên.
- …Vâng ạ.
- Vậy ổn rồi anh về nhé! Anh có chút việc, có gì nhớ nói anh đó.
- Vâng! Anh có việc cứ đi trước đi. Trâm Anh đáp.

- Bé Na! Trâm Anh gọi.
- Dạ?
- Em ngồi xuống đây chị có chuyện muốn hỏi em.
- Vâng! cô vòng qua ngồi xuống cạnh Trâm Anh. – Có chuyện gì vậy chị?
- Em đang giấu chị chuyện gì phải không?
- Dạ? Em đâu có.
- Vậy chuyện giữa em và Gia Bảo thì sao? Chị đã nghe Gia Huy nói nhưng chị cần một lời giải thích từ em.
- …Em…
- …Trâm Anh chờ câu trả lời của cô.
- Chấm hết rồi chị ạ.
- Cái gì? Quốc đứng ở cửa nghe hai người nói từ lúc nào. – Tại sao? Có phải thằng nhóc đó làm điều gì quá đáng không?
- Anh Quốc, anh về rồi mà.
- Em nói đi.
- Không phải cậu ấy mà là em.
- Thảo nào mấy ngày nay không thấy cậu ta đến trường còn em thì suốt ngày cứ hồn phách thất lạc nơi đâu.
- …
- Anh sẽ không tha cho tên nhóc đó. Quốc nói rồi chạy vào bàn lấy chùm chìa khóa mình để quên và bỏ đi.
- Anh đi đâu vậy? Anh Quốc! cô vội đuổi theo.

Quốc ngồi vào xe thắt đai an toàn xong cũng là lúc cô kịp ngồi lên xe Quốc.
- Xuống xe. Quốc ra lệnh.
- Anh định đi gặp Gia Bảo đúng không?
- …
- Anh à, kết thúc là do em muốn không phải cậu ấy, anh làm ơn đừng đào xới chuyện này lên nữa được không?
- Do em? Là do em sao? Trước khi đến với cậu ta em đã như thế nào em còn nhớ không? Vậy mà giờ em nói rằng tại em muốn kết thúc sao?
- Anh đừng hỏi được không? Hãy để yên mọi chuyện thế này là được rồi.
- Vậy em nói đi.
- Nói? Em biết nói gì mà nói chứ?
- Tại sao em muốn thế?
- …
- Sao không trả lời?
- Em…
- Em không nói thì để nhóc kia nói vậy, em xuống xe đi.
- Thôi được rồi, em nói là được chứ gì?
Quốc tháo đai an toàn ra chờ cô nói…
- @##$%^%$#@#…cô đành kể lại toàn bộ câu chuyện của ngày mưa đó cho Quốc nghe.
- Na à, em có phải Trần Na Na mà anh biết không? Một Trần Na Na sống bằng cách dẫm đạp lên những lời nói vô nghĩa của người khác mà sống đâu rồi? Chả lẽ chỉ vì vài câu nói của một người dưng khiến em dễ dàng từ bỏ thế sao?
- …
- Em đừng có im lặng thế.
- Không phải vì câu nói của cô gái đó, cô ta nói vậy cũng có cái lí của cô ta thôi. Em không hơi đâu mà để bụng mấy câu nói đó.
- Vậy tại sao? Em làm anh điên lên rồi đó Na Na.
- Vì em.
- Vì em?
- Uhm! Vì em.
- …
- Em và Gia Bảo không cùng một thế giới.
- Em đã nói không để ý mấy câu nói đó mà.
- Em sợ, em sợ một ngày sẽ lại đi lên vết chân lạc lối của anh em.
- Có liên quan gì đến Thiên Tuấn chứ?
- Những trận đòn, những sự tẩy chay, cả sự đào thải của những nơi anh đến xin việc, học tập nữa. Cũng chỉ vì chữ “yêu”, trước khi đến với chị Trâm Anh anh Tuấn đã đoán trước sẽ có những gì xảy ra với mình nhưng đã lỡ yêu chị ấy quá nhiều anh ấy nguyện chấp nhận tất cả. Kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, khi chị Trâm Anh biết mọi chuyện anh Tuấn phải chịu đựng chỉ vì yêu mình do chính cha mình gây ra anh còn nhớ chị ấy đã đau khổ thế nào không?
- …
- Chị ấy mất tất cả, anh hai thì đi biệt tích luôn từ ngày ấy. Đã mấy năm vậy mà chị Trâm Anh vẫn là người có nhà mà không thể về, chả phải vì chữ “yêu” sao? Từng giây trôi qua chị ấy đều mong anh Tuấn trở về nhưng kết quả chỉ chờ trong sự ngóng trông tưởng chừng vô vọng. Chỉ vì hai anh chị ấy đã yêu nhau quá sâu sắc mà không thể dứt ra được. Em không muốn đến khi đã quá lún sâu vào đó màkhông thể rút chân ra được, vậy nên kết thúc sớm sẽ tốt cho cả hai.
- Cho ai?
- Cả em và cậu ấy.
- Em có chắc không?
- …
- Sao không trả lời? Em như thế này mà nói là tốt sao? Tốt là hằng ngày ủ rũ, vô hồn, buồn bã, sầu não như em bây giờ sao?
- Thà đau một lần rồi thôi, mọi chuyện sẽ cớm trở về vị trí cũ của nó thôi.
- Em chắc là sớm chứ?
- …
- Anh buông tay là để hằng ngày được thấy nụ cười của em, được nhìn em hạnh phúc chứ không phải như em bây giờ.
- Nhưng em biết làm gì hơn thế chứ? Em không muốn mình biết mà vẫn dấn thân vào yêu để rồi mất tất cả.
- Nhưng ít ra em đã sống với chính tình cảm, chính con người em chứ không phải nhút nhát eút lui với tình cảm của mình. Em hãy sống hết mình, hết sức lực từ nhựa sống em đang có để không phải hối tiếc! Và anh biết loại nhựa duy nhất khiến em sống được chỉ có Gia Bảo mà thôi.
- Nhưng em…
- Nghe lời anh hãy đối mặt với tình cảm của mình đi em! Hoàn cảnh của Tuấn khác của em khác, không thể so sánh được. Anh tin nếu không vì tình yêu thì chắc chắn nó cũng sẽ ra đi thôi, và anh cũng tin rằng sẽ có một ngày nó quay lại.
- Nghe lời anh lần này đi em! Quốc nắm tay cô khuyên bảo.
- Em…
- Em làm được mà!
- Có thể sao?
- Uhm! Anh tin ở em!
- …
- Sẽ không có nhiều thời gian để em do dự đâu, cố lên!
- …cô nhìn vào ánh mắt Quốc đang chân thành nói với mình. – Em biết mình phải làm gì rồi.
- Thật chứ? Quốc nở nụ cười.
Gật
- Có thế chứ em gái ngoan. ngồi trên xe, Quốc với tay mở cửa xe cho cô. – Hãy đến đó liền đi!
- Uhm! – cô gật đầu và xuống xe. – Cảm ơn anh! nói xong cô mới chạy đi.
Chưa bào giờ cô thấy thoải mái và ngọn lửa trong mình cháy lớn như vậy, mỉm cười với chính bản thân mình, cố hết sức để đến đó.

- Mày làm tốt lắm Quốc! Quốc tự an ủi bản thân. – Nhưng sao tim mày còn đau vậy? Đã nói mày làm vậy là đúng mà.
=: =: =: =

Không biết có phải ông trời muốn thử lòng quyết tâm lẫn sự kiên nhẫn của cô chăng? Vừa chạy được một đoạn dép cô bi đứt dây, cô đành phải bỏ lại đôi dép để tiếp tục chạy…
- Nhất định…hộc hộc…nhất định phải ực…đến được đó! Cố lên Trần Na Na!!!

- Xin lỗi cô! Cậu chủ đã ra ngoài rồi ạ.
- Cậu ấy đi lâu chưa? Chừng nào về? chị có thể liên lạc với cậu ấy giúp em được không?...
« Trước1...8384858687...124Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ