↓↓ Truyện Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Khoan đã!
- Gì?
- Đợi tôi đi chung! Hì cậu chạy lại đi cùng cô, hai người vừa đi vừa dỡn qua dỡn lại.
Ngày mai sẽ là ngày đánh dấu sự hợp tác của đôi “Kim Đồng – Ngọc Nữ” trong phi vụ đầu tiên, không biết có phối hợp ăn ý không nữa…?
- Na ơi Na! Na! cậu đứng ngoài cổng gọi.
- Ra liền ra liền! cô chạy ra mở cổng.
- Xong chưa đi với tui luôn?
- Her…hôm nay trời có giông tố hay bão lốc gì không đấy? Tốt nhẩy? Rủ tui đi học cơ đấy?
- Thì…bạn bè rủ nhau đi học là chuyện hết xức bình thường mờ! Xong rồi thì lên lẹ đi.
- Ờ đợi xí lấy cặp đã. cô chạy lẹ vào nhà lấy cặp rồi lại chạy ra.
- Let’s go! cô dang tay, hét lớn có vẻ rất vui.
…
- Chào cả nhà! cậu đưa tay chào.
- Chúc buổi sáng tốt lành! cô tiếp.
- Xấu hoắc chứ ở đó mà tốt lành gì! một đứa nói.
- Hai bọn mày cứ tí ta tí tởn ấy nhở? Mới đánh quả lẻ hay sao mà vui như hội vậy? Như Quỳnh đá đểu.
- No no! tao lúc nào chả vui thế, hề cô đưa một ngón tay lên lắc lắc.
- Mày vẫn còn tâm trí mà cười được hả? Đồ vô tâm! Kì Lâm không biết ở đâu ra chửi nó xối xả.
Cô đần mặt không hiểu mô tê cái chi chi.
- Mày…mày sao vậy?…Mà này, mắt mày…mày mới khóc phải không? Đứa nào giám bắt nạt mày? Nói tao nghe để tao cạo đầu nó coi. cô ôm mặt Kì Lâm nói.
- Không cần! Kì Lâm hất tay cô ra.
- Hôm qua tôi với bả đi học về gặp thầy Khánh trên đường. Hoàng Lâm nói.
- Thầy sao rồi? cậu rối rít.
Bọn nó nghe được cũng xúm lại hết.
- Rồi sao? Thầy có nói gì với bọn mày không? một đứa hỏi.
Hoàng Lâm lắc đầu, ngồi xuống ghế.
- Bọn tao chỉ im lặng đi theo thầy thôi.
- Kết quả sao? cô nhảy vào hỏi.
- Gia đình thầy hoàn cảnh lắm!
Kì Lâm bắt đầu thút thít, Hoàng Lâm chyển mắt qua Kì Lâm rồi kể tiếp:
- Con thầy bị bệnh phải nằm viện, bao nhiêu năm nay có bao nhiêu tiền đều đổ vào tiền thuốc cho con thầy. Mới đây vì không có tiền trả lãi nên căn nhà tạm cũng bị người ta xiết nợ luôn.
- Thầy có con sao? đứa nào cũng sững người.
- Ưhm! Hoàng Lâm trả lời.
- Vậy còn vợ thầy? Cô đâu? cô hỏi.
- Haizzz Hoàng Lâm thở dài. – Vì không chịu nổi cảnh túng thiếu khốn cùng nên…đã bỏ đi theo một tay chơi nào đó.
Đứa nào cũng như chết lặng, Kì Lâm bật nấc khóc thành tiếng.
- Sao mày biết những chuyện ấy? Kiên hỏi.
- Bọn tao hỏi mấy người hàng xóm cũ của thầy.
- Cũ? Ý mày là…cậu nói bỏ lửng.
- Ưhm! Thầy chuyển đi rồi, hôm qua đúng vào ngày thầy chuyển đi. Bọn tao định ra phụ thầy nhưng sợ thầy nghĩ ngợi nên không giám ra chỉ giám dõi theo thôi.
- Vậy ông có biết thầy đi đâu không? Quỳnh hỏi.
- Thầy…
- Nói đi! bọn nó giục.
- Thầy…thầy ngủ tạm trong bệnh viện. Hoàng Lâm cúi mặt.
- Trời…! đứa nào cũng nghẹn ngào.
- Giờ còn mất việc, tiền đâu thuốc men, trang trải cuộc sống đây? Thương thầy quá! Quỳnh thút thít.
- Chả lẽ ngồi yên nhìn thầy thế sao? Kiên đấm xuống bàn.
- Sao lại ngồi yên. cô bật dậy.
- Vậy biết làm sao đây? cái Hiền mít ướt.
- Tao có cách rồi! cô nói.
- Cách gì? bọn nó nín thở chờ cô.
- Nhưng trước khi nói tao muốn hỏi bọn mày một câu!
Gật gật
- Bọn mày thật lòng muốn giúp thầy chứ? Tao cần câu nói thật lòng!
- ĐÚNG!!! cả lớp đồng thanh hô to.
- Tốt! Vậy tao sẽ nói.
- Hầy…cậu đẩy vai cô nhắc khéo về kế hoạch giữa hai người.
- Biết mà! cô gật đầu. – Tao tính thế này được không nhé?
- Nói đi! bọn nó giục.
- Chiều tan trường lập tức ai về nhà nấy để chuẩn bị, tao biết ngoài Kì Lâm và tao ah quên cả Bảo ra thì lớp mình toàn những tiểu thư công tử nhà có điều kiện hết nên mỗi người hãy bớt ra để lập nên một khoản. Dù tao không có thật nhưng tao cũng là một thành viên nên sẽ không thiếu phần đâu, hề…ok?
- YES! cả lớp lại đồng thanh hô.
- Thứ hai, về vấn đề nhà ở…
- Cái đó cứ giao cho tao! thằng Phát Xêkô vỗ ngực.
Đứa nào cũng tròn mắt.
- Phải không đấy? Xêkô ki bo khét tiếng là anh mà! Vy đá đểu.
- Anh ki bo nhưng là một người ki bo có trình độ và tốt bụng đấy nhé! Phát lại vỗ ngực.
Hết nói nổi, đứa nào cũng bật cười.
- Vậy là tạm ổn, chiều nay đúng 4h30’ gặp ở quán nước mía đầu đường nhé! Thiếu đứa nào thì đừng nhìn mặt bản cô nương, tới lúc đó tao sẽ phổ biến tiếp kế hoạch, OK???
- YESSSS!!! bọn nó hô còn hơn cả loa phóng thanh nữa.
(Điều đó cho thấy sự đoàn kết của lớp cô rất mạnh mẽ, mà đúng hơn là của những thanh niên trẻ trung năng động, đúng với hai chữ “nhiệt huyết”. Chishi nghĩ điều này giới trẻ chúng ta đang cần và nên học tập. “Sống là để cho đâu chỉ nhận riêng mình! – Hãy cho đi và sẽ được nhận lại!” đúng không mọi người…@?)
- Nhỏ! Cậu gom tiền bọn nó làm gì mà hùng hồn vậy? cậu hỏi nhỏ.
- Ngốc! cô gõ vào trán cậu. – Chiều rồi biết, cậu cũng phải đóng % rõ ràng đấy nhé!
- Vâng ạAAAAA!
- Mà này! Vụ ấy vẫn theo kế hoạch chứ? cô hỏi.
- Tất nhiên, chuẩn bị tốt tinh thần nha…vợ! Hahahaha…cậu cười như điên như dại.
- Ô kế! Quyết định vậy ha…chồnggggggg…! cô trợn mắt, nghiến rằn ken két, dùng hết sức cấu mạnh vào hông cậu.
- AAAAA…ha…tôi đùa mà!
o——…——o
Đúng 4h30’
“hiu huýttt” cô huýt sáo theo tín hiệu riêng của lớp cô.
- Tập hợp, điểm danh! Kiên hô to.
- Có
- Có
- Có
- …
Từng đứa điểm danh xong, kiên nói:
- Giờ thì phần việc còn lại nhường cho HLV trưởng đồng chí Trần Na Na!
- Tèn ten ten ten tèn tén tèn ten…bọn nó làm nhạc miệng.
- E hèm…thời gian không còn nhiều tôi sẽ phổ biến kế hoạch cụ thể luôn nhé. Bây giờ mình chia thành 2 nhóm. Nhóm 1 gồm tổ 1 và tổ 2 do Bảo đảm nhận, nhóm hai gồm tổ 2 và tổ 3 do tao chịu trách nhiệm. Nhóm 1 theo Phát để tới nhà mới của thầy dọn dẹp sạch sẽ, lên danh sách những thứ cần mua và thực đơn bữa tối. Nhóm 2 mình sẽ đến bệnh viện, đúng 7h gặp lại tại nhà mới của thầy Khánh, OK?
- YES!!! cả lớp cô đồng thanh.
- Xí xí, no yes no yes, bọn tao biết gì mà mua, ăn gì mà nấu? Bọn tao trước giờ có đụng tới mấy thứ đó đâu. Vy nói.
- Yên tâm đi, tao sắp xếp hết rồi, chuyện nhà cửa giao cho Kì Lâm còn chuyện bữa tối thì đã có Bảo lo, bọn mày chỉ cần giúp họ là xong.
- Nhất trí luôn! Phát nhảy cẫng lên.
- Ok let’s go! cậu hô.
Bọn nó chia ra làm việc răm rắp như kế hoạch, nhóm 1 theo chân Phát Xêkô về nhà mới dọn dẹp. Nhà cửa dưới sự chỉ đạo của Kì Lâm loáng cái đã được bọn nó lo tươm tất, cậu thì lo phần bếp núc. Danh sách đồ nhà bếp cần mua của cậu lẫn đồ dùng sinh hoạt của Kì Lâm đã có đầy đủ, bọn nó kéo nhau ra siêu thị mua đồ.
…o…
“Cốc cốc cốc” cô gõ cửa.
“Cạch”
- Mấy đứa…
- Chúng em chào thầy!
- Ờ…các em vào đi!
- Anh/chị chào em! bọn cô đến bên giường con thầy.
- Bọn anh có quà cho em nak! Hoàng Lâm giơ túi quà lên khoe.
- Em chào anh chị! Em cám ơn ạ! cô bé có vẻ rất vui nói.
- Em tên gì? cô hỏi.
- Dạ anh chị có thể gọi em là Ti ạ!
Bọn nó bu quanh giường bệnh của bé Ti- một cô bé dễ thương, nhanh nhảu nhưng bất hạnh. Trong lúc đó, cô và Kiên nách ra ngồi xuống cùng thầy Khánh.
Mới hai hôm mà tóc thầy đã bạc đi nhiều, vết chân chim trên mắt rõ hơn, râu cũng dài hơn nhiều.
- Sao mấy đứa biết mà tới vậy?
- Điều đó không quan trọng, tại sao thầy lại dấu bọn em về việc đó? cô không tiện nói ra.
- Thầy xin lỗi!
- Bọn em không chấp nhận lời xin lỗi đó vì lỗi không phải của thầy. cô nhíu mày.
Cô nhét chiếc phong bì vào tay thầy.
- Cái gì đây? thầy Khánh hỏi lại.
- Bọn em không có nhiều nhưng bọn em muốn phụ thầy, thầy nhận cho bọn em đỡ áy náy, suy cho cùng thì cũng tại bọn em khiến thầy…...