↓↓ Truyện Biệt Thự Hoàng Tử - ChiriKamo Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Vậy chẳng lẽ không cánh mà nó bay đến phòng cô à…?? Nước mắt cá sấu??
Đúng là… nó đang quá bất lợi, nó không có lí… rõ ràng nó vô lí…
- Tôi…tôi không biết…
Hoàng lắc đầu:
- Cô luôn miệng bảo cô bị oan nhưng cô chẳng làm gì để chúng tôi tin cô cả… Tốt nhất cô nên bước ra khỏi đây đi… khỏi cái biệt thự này…!!
- Tôi khuyên cô… nên chân thành mà nhận tội… chứ không fan của chúng tôi sẽ chẳng để yên cho cô đâu…!!– Bảo nói.
- Tôi không có tội thì tại sao tôi phải nhận?? Tôi không làm chuyện đó…!!– Nó gào lên rồi chạy một mạch lên phòng… kết cục thì vẫn chẳng có ai tin nó cả.
Nhắc đến chuyện này, Vũ lại cảm thấy đau… trái tim hắn như bị bóp nghẹn: “ Mẹ à… con xin lỗi đã không giữ được kỉ vật của mẹ… Qủa cầu đã bị mẻ một góc… Con đã luôn gìn giữ nó thật cẩn thận… và kết quả là bị người xấu làm hư và suýt nữa nó đã rời xa con mãi mãi…
Nó thả mình lên chiếc giường, tay ghì chặt chú gấu bông. Nước mắt cứ thế chảy, nó muốn kìm lại nhưng không được. Nhưng thôi, nếu khóc có thể gội sạch tất cả thì cứ khóc đi… như thế phải chăng sẽ tốt cho nó hơn?
Nó suy nghĩ lan man… kì thực nó không biết phải làm gì vào lúc này…!!
Nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, chìm vào những giấc mơ… hi vọng là một giấc mơ hạnh phúc…?
Tỉnh dậy… Nó vội vàng gom hết đồ đạc… rồi sau đó viết một lá thư để lại…
“ Tôi đi đây… Tôi sẽ chẳng làm phiền các anh nữa… Các anh ở lại sống tốt…, nếu các anh muốn ăn mi- xi- xup thì lấy mì ở tủ kính ấy, tôi để góc bên phải. Café, nước ngọt hay đồ uống thì vẫn luôn có sẵn trong tủ lạnh. Thức ăn không được để quá lâu, đồ gì hư thì phải vứt ngay kẻo ảnh hưởng đến cả tủ.
Cây lau nhà tôi dựng ở gần khu giặt đồ. À, nhắc đến giặt đồ mới nhớ… hôm bữa tôi đi ra tiệm điện máy, người ta bảo là có loại máy giặt không gây hư hại đến quần áo đấy, hơi đắt nhưng đối với các anh chắc cũng chẳng là vấn đề gì… để đỡ phải vất vả thì các anh nên mua về mà giăt thử nhé!
… thời gian qua tuy cãi nhau cũng nhiều… nhưng… niềm vui cũng chẳng là ít… tôi đi đây nhưng vẫn muốn nói với các anh một câu… chỉ một câu này nữa thôi: Tôi không làm những việc trái với đạo lí làm người của bản thân… kì thực tôi bị oan…
Tôi không nói gì thêm nữa… tôi cũng hết lời rồi… có nói các anh cũng sẽ chẳng tin tôi phải không…?? Chào các anh… tôi đi đây…!!! ”
Nó nhẹ mỉm cười… xách hành lí bước ra khỏi biệt thự khẽ vẫy tay chào…
Thực ra thì nó cũng chẳng biết rồi mình sẽ đi đâu về đâu nhưng nó vẫn cứ bước đi… Hi vọng ông trời sẽ không tuyệt con đường sống của ai bao giờ…
Trời bắt đầu tối dần… mưa tiếp tục rơi – không ngớt… Lạnh…
Nó thở dài lê từng bước nặng trĩu… Giờ thì nó biết đi về đâu bây giờ… thực tế là bây giờ nó chẳng còn chỗ nào để đi cả…
Nếu là trước đây thì có nhà Châu… Nhưng… giờ thì nhà Châu lại là một trong những nơi nó không nên đến nhất… Mọi chuyện xảy ra với nó thật nhanh. Nghĩ lại, nó vẫn chưa thôi bàng hoàng.
Trong túi nó bây giờ hoàn toàn rỗng tuếch. Không một xu dính túi – chính xác là như vậy. Nó nhún vai cho qua.
Nhưng rồi cái bụng nó không thể cho qua được. Nó đói quá. Vả lại, chẳng lẽ nó sẽ cứ ở mãi công viên suốt đêm thế này… thật chẳng hay ho chút nào…!!
Với hiện trạng như lúc này thì nó biết làm cái gì bây giờ chứ??
Nó chợt nắm lấy sợi dây chuyền đá quý của mình. Bây giờ trong người nó chỉ còn món đồ đó là có giá trị nhất thôi… nhưng, mẹ nó bảo… sợi dây này ko được làm mất vì nó rất quý và có ý nghĩa rất đặc biệt mà đến lúc lớn lên nó mới hiểu… Nó muốn bán sợi dây chuyền này đi để trang trải những ngày như thế này, nó cần có cơm ăn, chỗ ở.
Nó đứng lên rồi lại ngồi xuống. Cứ thế đến lận mấy chục lần. Nó phân vân ko biết có nên làm như thế hay không…nó sợ quyết định bán của nó là sai lầm. Nhưng nó cũng biết nó không thể cứ trong tình trạng này…
” Tính mạng hay Sợi dây chuyền này quý hơn??” Nó suy nghĩ một hồi rồi đưa ra quyết định ” Nếu ko còn tính mạng thì sợi dây chuyền cũng ko còn ý nghĩa gì nữa… cũng chỉ là tạm thời thôi… sau này mình sẽ chuộc lại…!!”
Nghĩ rồi nó bước đi thật nhanh đến hiệu cầm đồ gần đó.
…
- Sợi dây chuyền này cầm được bao nhiêu tiền hả chú?? – Nó hỏi.
- Hừm… cái này hả…
Vừa nó, chú ta vừa săm soi kĩ lưỡng… Rồi chú ta lại nhìn nó mà đáp:
- 2 triệu được ko??
Nó mỉm cười tươi rói:
- Dạ được ạ…!!
Nó vui vẻ tưởng mình được “hời” vì nó nghĩ đó chỉ là một sợi dây chuyền bình thường
chỉ có ý nghĩa về mặt tinh thần. Nó nào biết, sợi dây chuyền này…là vô giá…!!
Rồi nó dặn chú đó:
- Chú ơi… cháu chỉ cầm một thời gian thôi… chắc 1 tháng sau cháu quay lại lấy nó… nên chú đừng bán cho ai nhé…!!Nhất định thế chú nhé…!!
Chú ta lại xuề xòa đáp, có vẻ cho qua:
- Uh uh… được rồi…được rồi…!!Tiền đây cô bé…!!
- Dạ…cháu cảm ơn…!! – Nó lễ phép đáp rồi hí hửng đi tới một nhà trọ cũng cách trường học của nó không xa.
Nó thở dài hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần. Sau đó dọn dẹp lại sơ qua phòng ốc mới nhận một lát rồi leo tọt lên giường đánh một giấc thật sảng khoái sau những giờ dầm mưa lạnh buốt.
“ Lặng yên nghe tiếng mưa rơi…
Lặng yên để thấy đêm trôi…
Lặng yên nghe tiếng thở dài.
Lặng yên nghe nỗi cô đơn…”
…
Sáng hôm sau…
Trời nắng ấm. Thời tiết có vẻ khá hơn. Ngoài đường cũng ráo dần.
Hôm nay nó có quyền dậy muộn hơn một lát. Đơn giản là vì nó đang ở tại một nhà trọ gần trường cơ mà.
Lại mỉm cười. Nó không nhận ra là nó cười còn nhiều hơn cả Minh Thảo (thế mà nó luôn cho rằng nó là một con bé chán đời, khi gặp khó khăn là lại cúi đầu… không vui tươi cười đùa được như Thảo)
Bước tới trường… Vẫn những ánh mắt dòm ngó, kì thị đầy khinh miệt. Nó lại cho qua một cách bất lực. Không phải vì nó không muốn cho qua. Mà là vì nó không thể. Nó có nói thì cũng chẳng ai tin, tốt nhất là đừng nói để mọi người lại thêm chú ý rồi xúm vào mà mắng nhiếc nó.
…Haizz…
Nó lầm lũi, cúi gằm mặt xuống. Đi vào lớp một cách khổ sở.
Mà vào lớp rồi nhiều khi còn khổ hơn. Vì từ cái ngày ma xui quỷ khiến ấy, fan của Bộ 3 hot- warm- boy dường như cũng trở thành “fan” của nó rồi, suốt ngày tập trung nơi có nó – bàn tán về nó.
Chỉ có điều, đối với Bộ 3, bọn họ luôn nói bằng giọng ngưỡng mộ, yêu thương và hết lời khen ngợi. Còn với nó, sỉ nhục một cách tàn nhẫn.
- Đồ nhục nhã…đồ trộm cắp…!!
- mày sống ko có tự trọng à, hả??
- Hay là danh dự của mày bị chó nhai rồi??
Nó siết chặt hai bàn tay lại. Nó cố gắng chịu đựng. Nhưng không phải lúc nào hành động cũng đi theo ý muốn của con người. Nó giơ tay đấm con nhỏ đang dí sát mặt vào nó mà giễu cợt… Bụp…
- Cú đấm này dành cho mày vì dám sỉ nhục tao… mày im đi…!!Và tất cả chúng mày cũng im đi… tao không làm những chuyện này… tao biết, trời biết, đất biết… và cái đứa hãm hại tao biết…!!Thế là đủ…!!!
Nó nói đến đây, Châu khẽ giật mình quay lưng đi chỗ khác.
Cái hành động vừa rồi của nó ban nãy, chính nó cũng không ngờ… nó không nghĩ là nó dám nói như vậy. Trước giờ nó chỉ giỏi hống hách, lên mặt với bạn bè thân thiết, anh chị em trong nhà hay là với bộ 3. Chứ còn với những người khác thì không bao giờ. Và đây lại là lần đầu tiên nó làm như thế. Nhưng không sao… nó hài lòng vì hành động vừa rồi của nó – thật tuyệt vời…!!(theo nó nghĩ thì như thế)
Cả đám fan của bộ 3 nghe nó nói, đứa thì bật cười, đứa thì lại tiếp tục giễu cợt, có đứa lắc đầu nhưng cũng có đứa tỏ vẻ cảm thông cho nó (tất nhiên là số lượng cực nhỏ)...