↓↓ Đọc Truyện Học Sinh Chuyển Lớp Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
CHAP 45: CHẤP NHẬN.
Tôi đứng im, nước mắt vẫn trào ra, lần đầu tiên tôi nhận thức được hết ý nghĩa trong câu nói ba tôi vẫn răn dạy:
- Đời đôi lúc không công bằng, nhưng hãy biết tự mình đứng lên để đòi lại cho chính mình, chứ công bằng không phải ai cũng dâng cho mình hết.
Công bằng ở đâu? Công bằng nhìn thấy gì? Khi mà chúng tôi là đội chơi hay hơn, chơi nhiệt huyết hơn, chơi đẹp hơn.Đội bạn đã làm gì, chỉ là tử thủ, cầu hòa. Để rồi chúng tôi phải đón nhận trái Pennalty nghiệt ngã.Trớ trêu thay, đó là giải trường, là trận chung kết, là nơi mới cách đây gần hai tiếng đồng hồ, lời hứa chơi đẹp, chơi cống hiến vừa thốt ra từng lời của cầu thủ.
Linh vẹo cứng rắn là thế, cũng sụt sùi, mắt đỏ au.Phong mập làm khán giả cũng nước mắt ngắn dài.Nhân đen lì lợm thì quay lưng ấm ức khóc một mình, còn tôi vẫn đứng nơi giữa sân bóng, trong cái nắng gắt 10h của tháng ba, nước mắt lăn dài trên gò má.
Giữa ranh giới vinh quang , và chiến thắng có một rào cản gọi là tự trọng.Để rồi có người đạp đổ là vươn tới ánh sáng hào quang, vứt bỏ đi cái gọi là tư cách.
Dung và mấy bạn nữ thì chụm nhau lại , không ai bảo ai.Buồn là cảm xúc cho tất cả, oan ức len lỏi trong khuôn mặt từng người.
Ông anh trai và anh vợ tôi, lại vỗ vai động viên:
- Biết chấp nhận đi em, đừng buồn nữa.
- Anh chấp nhận nổi không, khi họ…
- Bóng đá mà, đội hay hơn không phải khi nào cũng chiến thắng.
- Nhưng trái phạt đền vừa rồi…
- Anh biết, nhưng đó là cuộc chơi, một cuộc chơi đòi hỏi cả kỹ năng và tiểu xảo.Họ chấp nhận cái gọi là chiến thắng, còn lớp em là cái niềm kiêu hãnh bằng chính thực lực của mình.
Tôi nhìn anh trai tôi, ngỡ ngàng.Lần đầu tiên trong sau bao nhiêu năm, anh tôi đang ôm vai tôi, động viên, giọng điệu nghiêm túc rõ ràng.Đó là vị thế của một người anh tôi hoàn toàn yêu mến lẫn kính trọng.
Anh trai tôi xoay lưng tôi về phía đồng đội.Chỉ ra những thứ mà nãy giờ tôi đã bỏ lỡ:
- Nhìn đi em trai, đừng nhìn về vinh quang, hãy biết nhìn về những gì mình có.
Tôi căng mắt nhìn về nơi lớp tôi, tim tôi đập mạnh.Những khán giả các lớp khác đang động viên và vỗ tay hoan hô lớp tôi.
- Hay lắm các em, đá tốt lắm.
- Tụi em xứng đáng với chức vô địch hơn, đừng buồn, còn năm sau nữa.
- Năm sau hi vọng nương nhẹ lớp anh nhé.
Anh trai và anh vợ đẩy vai tôi:
- Đi đi, động viên bạn đi, còn năm sau nữa.
Tôi như người choàng tỉnh cơn mê, nước mắt đã thôi rơi.Đúng, cuộc chơi nào cũng có người thắng người bại, hãy biết chọn lựa cho mình con đường để đi đến thành công ấy.Hãy biết chấp nhận và đứng lên.
Tôi bắt tay kéo Linh vẹo dậy, ôm chầm lấy thằng Nhân đen, vỗ vai Phong mập.Bắt tay thủ môn Hà.Anh em lớp tôi đứng dậy, nhìn nhau:
- Kìa cái áo vàng, kìa cái áo vàng, năm sau lấy, năm sau lấy.
Lại nhìn nhau và cười buồn.Ừ thì năm sau nhé 10a11.
Khán giả vây xung quanh vỗ tay ủng hộ.Giờ thì bên thua chúng tôi khán giả vây xung quanh vỗ tay không ngớt.Càng ngày càng đông, và hoàn toàn bỏ quên những người chiến thắng.
Lễ bế mạc giải trường đi đến hồi kết.
- Cầu thủ xuất sắc nhất giải thuộc về cầu thủ 10a11, em Trương Văn Linh.
Lớp chúng tôi ôm chầm nó, chúc mừng.
Tôi đứng im mỉm cười:
- Mày là cầu thủ xuất sắc, là chiến hữu âm thầm sau lưng tao nhé, Linh vẹo.Năm sau tao sẽ cùng mày lấy áo về nhé.Mày là đội trưởng xuất sắc của toàn đội, chúc mừng.
Hiển nhiên, lời nói của tôi chỉ có Dung đứng bên cạnh là nghe thấy.Nàng mỉm cười nhìn tôi.Thằng đội trưởng đã tót lên trên khán đài tự bao giờ.Nó vẫn còn buồn, nên nụ cười hơi gượng gạo.
Huy chương , giấy khen và phần thưởng vừa trao đến tay nó, cả khối lớp 10 đã vỗ tay theo lớp tôi.Niềm tự hào của khối 10 là đây.
- Lớp vô địch, màu áo xanh Chelsea 11a2.
Cả trường im phăng phắc, lặng lẽ đến lạ thường.Cúp được trao, huân chương được đeo mà không khí vẫn không thay đổi.
Tôi vỗ tay trước cái nhìn ngỡ ngàng của mọi người.Ừ, dù gì xảy ra họ cũng là đội vô địch.Chúc mừng nhà tân vô địch, năm sau 10a11 sẽ là người tước áo của họ đầu tiên.
Như nhận thấy điều gì đó, lớp tôi vỗ tay, lan sang các lớp khác.
Thầy tôi nhìn lớp tôi, tự hào thể hiện rõ ra mặt.
Cô bạn bên cạnh , cũng nhìn tôi.Ánh mắt cũng tự hào không kém với thầy chủ nhiệm, nhìn tôi rồi véo.Tôi nhăn nhó tính kí đầu cô nàng.
- Đá mệt chết, không cổ vũ thì thôi, còn hành hạ nữa.
- Ai biểu đá dở, thua chi.
- Hix, ừ năm sau vậy.
- Năm sau mà không vô địch liệu hồn nhé.
- Cô nương lấy gì mà đe dọa đội banh thế?
- Bí thư nè! Nhưng mà năm nay lớp mình hay lắm, vô địch trong Dung rồi đó.
- Ừm, hì hì.
Tôi với cô nàng lại cười, bỏ quên cả cái thất bại vừa xảy ra.Có một thứ còn đáng lưu tâm hơn.Hiện tại, và tương lai.Rồi cũng sẽ có lúc chúng ta sẽ đứng trên cái bục cao nhất đó thôi.
Bỗng nhiên trong đám đông, một cậu học sinh khối 10 hét lớn:
- 10a11 xứng đáng hơn!
Cả khối 10 đồng loạt vỗ tay hướng về lớp tôi.Vui sướng, bối rối, ngại ngùng.Chúng tôi nhìn nhau cười tươi.
Lễ bế mạc kết thúc, thánh nữ của tôi bị thằng bí thư bên cạnh bắt cóc lên văn phòng đoàn phổ biến trò chơi tập thể.Tôi chơ vơ lẻ loi một mình, mấy thằng bạn tôi đã lạc đến phương trời nào rồi.
Đang tính đi lại phía trại nhà, Ngữ Yên đã xuất hiện trước mặt tôi:
- Có người hứa mà không giữ lời nè.
- Ừ, ừ…xin lỗi nhé, cái áo…ừ… – Tôi bối rối gãi đầu.
- Ngốc quá là ngốc.
- Ừ, ngốc mới thua…
- Không, không phải thua mới ngốc…
- Chứ sao…
Ngữ Yên nhẹ nhàng tiến lại gần tôi, xòe ra cái kẹo mút, màu hồng, cái màu mà cô nàng thích nhất.
- Hì hì, có ai bắt năm nay đâu, năm sau Yên mặc cũng được mà.
- Ừ nhỉ, hì hì.
- Thế mới nói là ngốc đó.
Tôi cười tươi nhìn cô nàng, rồi lại mẩn mê nhìn cây kẹo mút trong bàn tay.Năm sau nhé kẹo mút, tao cho mày đeo huy chương.
- Yên về lớp nhé, có gì tí qua rủ T chơi trò chơi.
Chẳng kịp chờ tôi trả lời có hay là không, cô nàng đã quay lưng đi mất.Tôi sực nhớ ra cái kế hoạch công khai .Híc, quên mất tiêu rồi. Đáng lẽ phải tập trung cho Dung chứ. Đúng là sức hút của vẻ hiền dịu có khác.
Tôi lắc đầu rồi ôm khư khư cái kẹo mút trong hai bàn tay đi về phía trại. Gì chứ lỡ thằng nào nhìn thấy, canh me tôi bỏ đi đâu đó bóc ra ăn nữa thì đúng khốn nạn luôn. Ngó quanh ngó quất, không có ai, tôi thở phào, mở cái balo, nhẹ nhẹ đặt cái kẹo vào phía trong như sợ làm nó đau vậy.
- T, ra ăn liên hoan, chiều có sức còn chơi trò chơi, lẹ lên- Thằng Hưởng đù trời đánh xuất hiện sau lưng tôi.
- Ừ ừ, đây đây, ngay và luôn nè.
- Đem ít bánh kẹo ra nha, lẹ lên.
Ôm theo đống bánh kẹo, cái balo vơi đi một nửa , tôi đi về phía sau trại.Chưa kịp thảy xuống đã bị giật hết, đến khi trong tay chỉ còn có mỗi gói snack.
Chúng bạn để mặc tôi, đang vây quanh thằng Bình Boong nghe nó đàn Guitar.Tuy có vẻ là thua thầy tôi về trình độ nhưng nghe du dương lắm.
- Giờ chúng ta hát một vòng trái đất nhé.
- Từ từ, phải có giới thiệu chứ, T, giới thiệu đi mày.
Tôi trịnh trọng vớ chai nước suối, lầm rầm:
- Đố quý vị, trên thế gian khoảng cách nào là xa nhất.
- Đại dương này đến đại dương kia- Hội bạn ùa vào ủng hộ.
- Trật lất!
- Ngọn núi này đến ngọn núi kia hay đại dương này đến đại dương kia.
- Không, là khoảng cách của một vòng trái đất, như Kiên và Trang nhà ta đây.
Bỏ mặc hai đứa bạn mặt đỏ au, tôi tiếp lời:
- Vâng, đó là khoảng cách của một vòng trái đất.
Mấy lớp khác tò mò nhìn lớp tôi, một số bạn còn vu vơ cầm đèn chạy trước ô tô:...