↓↓ Đọc Truyện Học Sinh Chuyển Lớp Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Trái đất cứ lặng lẽ quay, đôi ta cứ lặng lẽ yêu…
Tôi im lặng, cho mấy đứa phá hoại tiết mục im lặng hết:
- Vâng giờ là ca khúc một vòng trái đất xin được phép bắt đầu.
- Trái đất này là của chúng mình, quả bóng xanh bay giữa trời xanh.- Anh em chiến hữu tôi bắt đầu rống.
Tiếng cười vang khắp hội trại lớp 10.Tuổi học trò, hồn nhiên tinh nghịch, nhanh buồn cũng nhanh quên.
CHAP 46: Màn Dạo Đầu.
Hát hò , cười nói một hồi, mặt đứa nào đứa đấy nhăn nhó.Đói là cảm giác chung của tất cả mọi người.
Thấy cơm trưa mang đến chả ai bảo ai, bỏ mặc thằng Bình tài tử đang ôm cay đàn, xông vào ngồi quanh chờ đợi.Linh vẹo và Dung luôn tay phân phát cơm cho từng người.
Phong mập với mấy thằng háu đói đang hì hục ăn, thỉnh thoảng còn chọt đũa gắp lén của nhau.Phần tôi thì chờ khi nào Dung ngồi xuống bên cạnh mới bắt đầu .
- Ăn nào, đói rồi còn gì?
- Đói chứ, đá banh rồi hát hò, meo cả bụng.
- Ăn đi ông tướng.
Chỉ chờ có thế, tôi bắt đầu thể hiện cái công suất máy nghiền thức ăn của mình.Khỏi phải nói là hội anh em chiến hữu ghen tức thế nào với tôi và Kiên Cận khi được hai nàng ngồi bên cạnh nhường đồ ăn cho.Hai thằng lắc đầu nhìn nhau cười hề hề:”người cùng sướng” với “đám cùng khổ”, đây là sự khác biệt.
Cơm nước no say, an hem chúng tôi vác cái bụng no chềnh ềnh tót xuống căn- tin uống nước.
- Sao mày hôi quá vậy T- Thằng mập khịt mũi nhăn nhó.
- Đá banh không hôi sao mày.
- Ừ, mày dự bị không được đá thì sao hôi.
Anh em tôi nháy mắt nhìn nhau, ùa vào ôm thằng mập cọ xát.Khỏi phải nói, nó vứt cả ly nước tung tóe, ướt hết cả đám.Mấy thằng tôi nhìn nó cười hề hề:
- Có bạn cùng chia.
Đang mải vi vu nghe nhạc một bên tai, Kiên cận khều tôi:
- Luyện chưa?
- Luyện gì?
- Ba từ đó đó.
- Từ gì?
Chán nản với thằng bạn đần thối, Kiên cận đập bộp cái ly nhựa xuống bàn:
- Cái từ “tớ thích cậu” hay “anh thích em đó”.
Khỏi phải nói, chúng bạn còn lại nhìn hai đứa tôi với ánh mắt từ bàng hoàng , chuyển qua kì thị, miệng từ ngậm chuyển qua há hốc:
- Gay!
Tôi cốc đầu thằng bạn nhanh nhẩu đoảng, kéo nó lại gần:
- Nhỏ mồm thôi, mày muốn cả lớp chứng kiến tao tỏ tình à.
Kiên cận vừa dòm dòm mấy thằng bạn, vừa nhỏ to với tôi:
- Mày tập chưa!
- Tập làm gì, dồn nội công chân tâm lên đan điền thốt ra tôi.
Nó cốc đầu tôi cái bốp, bắt đầu chửi:
- Mày ngu quá, không nghe thằng đi trước như tao, đã nói là khó thốt lắm.
Tôi hoang mang đâm chột dạ, bên cạnh mấy thằng đang nghiêng đầu vểnh tai nghe lén:
- Chưa, giờ sao?
- Thì giờ tập chứ sao?
- Nhưng mà tập thế nào
- À, ừ…
!!!!
- Nhanh lẹ lên, còn mấy tiếng thôi!
Kiên cận hoảng loạn:
- Giờ mày cứ kiếm chỗ nào một mình luyện trước đi!
- Hay mày đứng nghe tao nói.
Nó bật dậy như điện dật, xua hai tay:
- Điên, lỡ ai nhìn thấy tưởng mày tỏ tình tao sao.
Ừ, hén, quên cái vụ này.Giờ tôi phải một mình vượt cạn rồi đây.
“Kế hoạch công khai” chính thức bước vào tiền giai đoạn:”Chuẩn bị”.
Bước thứ nhất:”cách li kiếm không gian”.
Tôi vạch ra kế hoạch và bắt đầu tách ra khỏi nhóm.Dáo dác kiếm địa điểm.Nhìn quanh cái sân trường , khu sân thể thao kín cả học sinh, toàn người là người thì kiếm đâu ra không gian thoáng cơ chứ.Tần một và hai đã khóa cửa cầu thang, không leo lên được.
Cuối cùng, ánh mắt của tôi dừng lại trước cái phòng:”nhà vệ sinh”.Tuy hơi mất vệ sinh tí nhưng không sao, tình yêu nào cũng phải qua gian khó.Let’s go.
Nhà vệ sinh thì nồng nặc mùi nước hoa, cắm trong này một phút đã muốn chết ngạt.Đã thế phải chờ vắng bóng người mới dám tập luyện, mà tập luyện trong này chỉ được tập bằng lẩm nhẩm, không được há mồm to.Không thì hậu quả khó lường.
Những người thỏa mãn đang dần dần đi ra, bỏ lại một thằng đang nín thở đứng chờ bên trong từ năm đến mười phútchẳng để làm gì.Chắc nó nghĩ mình điên hay có gì bí mật muốn giấu đây mà.
Tôi bắt đầu lẩm bẩm:
“Tớ thích cậu”- Không được.
“Tớ thích cậu, Dung à”- Không được nốt.Không được tình cảm cho lắm.
Liều mạng tôi lẩm bẩm mà không hết ngại:
“Tớ Yêu cậu Dung à”- Cơ mà chẳng ai lại đi yêu mà tớ với cậu.
Liều mạng lần cuối, tôi thẩn thờ, nín thở:
“Anh yêu em”- Xong, thở phào nhẹ nhõm.
- Một lần nữa nào.
“Anh…”.
Tôi đứng chết trân, một đám thổ phỉ từ đâu chui vô cười cười nói nói.Giờ chẳng lẽ đứng đây để chúng nó kì thị bảo có thằng điên đứng nhìn ngắm hít cái nhà vệ sinh nam.Phải ngụy trang, coi như mình cũng như tụi nó vậy.
Tranh thủ cơ hội tôi tót ra ngoài , thở dốc, hít lấy hít để cái không khí trong lành.Coi như tuy gián đoạn nhưng bước đầu khá thành công.
Giờ chỉ còn thiếu bước thử nghiệm, nhưng mà lấy ai để thử nghiệm bây giờ, ngoài nàng.Bỏ qua bước thử nghiệm, tôi quyết tâm áp dụng thực tiễn luôn.Tối về, khi trường cúp điện, anh sẽ xuất hiện.Cứ chờ mà xem.
Khu vực nhà vệ sinh coi như không an toàn, tôi dáo dác tìm chỗ để luyện thêm cho trôi chảy.Dáo dác đi đi lại lại khắp trường, tôi chạm mặt Ngữ Yên.Thôi xong, mất thời gian luyện tập rồi.
Ngữ Yên chạy lại kéo tay tôi, lại xuống căn- tin.Thay vì uống nước, cô nàng kêu hai kem dâu ra chìa cho tôi một que:
- Kem nè, ăn đi cho mát.
Tôi buồn buồn , cười giả tạo đón que kem:
- Tốt bụng ghê, bao kem luôn.
- Hì, chuyện, Yên lúc nào chẳng tốt.
Cô nàng ngồi ăn kem , để tôi ngơ ngơ cái mặt.Một ý nghĩ đen tối nảy ra trong đầu tôi.Gài hàng nào “kế hoạch hai, đối tượng”.
Tôi nhìn Ngữ Yên cười hì hì:
- Yên, có ai tỏ tình với Yên chưa?
Ngữ Yên nhìn tôi, giật mình:
- Hỏi gì kì vậy, tính làm gì đây?- Mặt cô nàng đỏ ửng lên.
- Thì hỏi cho biết thôi, quan tâm ấy mà.
- Nhưng mà…nhưng mà.
- Có chưa hay không?
- Rồi!… – Ngữ Yên thở dài.
Tôi vô mánh:
- Như thế nào,”anh yêu em” hay là “tớ thích cậu”.- Tôi nhìn Ngữ Yên hỏi han.
Cứ đến những khúc nào cần tập luyện, tôi dồn hơi, để thực tập.Coi như mình hơi đểu, nhưng mà Ngữ Yên không hề hay biết, coi như nói dối mà không có tác hại dù lương tâm đang dùng răng cắn rứt.
- Không, làm gì đến mức đó, vế sau ấy.
Tôi cười hì hì, ngon ơ.Mày chết với tao nhé Kiên cận, dám hù tao à, cũng đơn giản thôi mà.
Tôi nghệt mặt cười mà đâu biết rằng mặt Ngữ Yên nhìn tôi thoáng chút bối rối.Cái cười rất duyên từ khuôn mặt thánh thiện ấy đang dành cho tôi những gì.Một thằng vừa dùng cô nàng làm bia luyện tập.
CHAP 47: Cơ hội
Ngữ Yên nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, xen lẫn chút nghi ngờ. Cô nàng ngượng ngùng.
- Ngữ Yên, gì mà đăm chiêu vậy?
- Ai bảo, hỏi cái vụ …vụ này làm gì?
- Hì hì, hỏi cho biết thôi mà.
- Biết để làm gì, cứ như…
- Như gì cơ?
Ngữ Yên nhìn tôi, lắc đầu, không chịu nói.Kiểu như thôi mình giấu cho riêng mình biết vậy.
- Giờ đi chơi được chưa?
- Chơi gì ở đây cơ?
Tôi nghệt mặt vì nhớ tới lời hứa lúc sáng. Thôi hỏng rồi, cái vụ tập luyện.
- Trò chơi tự do, còn thiếu ba người nữa cho đủ đội.
Sau một hồi đắn đo, cộng thêm cô bạn bên cạnh nắm tay tôi lắc lắc, năn nỉ kiểu con nít, tôi đồng ý miễn cưỡng. Trở về trại lôi Trang với Kiên cận, tóm cổ thêm thằng mập đang ngủ ở trại dậy.
Trò đầu tiên là trò đi cầu khỉ. Cái trò thăng bằng với tôi là cực dở, nên hối chúng bạn lên chơi, mình chỉ tính dòm.
- Mày ngon lên chơi đi , đẩy đẩy hoài.
Ngữ Yên với Trang vỗ tay cổ vũ tôi. Giữ gì thể diện, hít một hơi dài tôi bước lên cây cầu một cây tre này. Bước đầu tiên, lắc lắc , rung rung. Không sao, bước thêm hai ba bước nữa. Rớt liền....