80s toys - Atari. I still have
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Học Sinh Chuyển Lớp Voz Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Là anh của Dung… – Vừa trả lời, tôi vừa dự đoán, chị Hạnh sẽ lắc đầu không vừa lòng với câu trả lời của tôi.Nhưng tôi hoàn toàn nhầm lẫn.
- Chị nghĩ còn có người khác nữa, sáng đó, chị thấy bé Ngữ Yên trong xóm chị cũng đi tìm em…
- Dạ, chị cũng biết Ngữ Yên, là bạn thân với em, em cũng biết chuyện Ngữ Yên giúp, em cảm kích bạn ấy lắm…
Chi Hạnh đứng dậy, chào tôi và đi về, những gì đã nói, chị đã nói hết, nhưng vô tình cái gánh nặng ấy trút hết qua cho tôi, không sót tí nào.Đi được nửa đường, chị Hạnh quay lại nhìn tôi:
- Sau này cậu em khổ lắm đấy, rang mà cư xử cho khéo!
Chị cười rồi quay lại đi về phía sân vận động.Lại để cho tôi một câu hỏi mà tôi đã muốn né nó ra.Sau này?sau này thằng T phải cư xử sao, T ơi là T.
Tôi đứng im nhìn về phía sân trường vắng lặng.Cái cảm giác muốn xách cái balo và đi về nhà len lỏi trong tôi.Sau này tôi muốn ở nhà được yên tĩnh, chứ không phải đến trường để đối xử giả tạo được.Làm sao đây, khi một người chị tôi hằng kính trọng nay lại để tôi biết được cái tình cảm sâu trong lòng chị ấy.Chuyện với Ngữ Yên đã khó, giờ thêm chuyện này có lẽ là khó hơn gấp bội.Tôi đứng lặng người đi, muốn được làm hòn đá vô tri để né tránh mọi thứ.Tình cảm ư, mới ban đầu mày đẹp thế, sao giờ đã biến chất rồi.
Thở dài ngao ngán, tôi lặng lẽ bước vô lớp với ánh mắt ảm đảm của thằng mất hồn.Thằng mất hồn ấy bước vô lớp mà quên mất cái ranh giới lễ nghĩa cơ bản của thằng học trò.Đi thẳng đến chỗ ngồi, trong cái nhìn mắt tròn mắt dẹt của thầy và ngớ người của lũ bạn.Tôi gục mặt xuống bàn.Thấy tôi vô hồn vô cảm như thế, thầy cũng không gây khó dễ cho tôi.
Dung thì với tay qua tôi, mặc kệ ánh mắt châm chọc trước kia của bạn bè, dù không hiểu chuyện gì xảy ra.Nàng lay lay cánh tay tôi, tôi nhìn nàng rồi lại gục xuống.Cảm giác vừa buồn vừa khó chịu.Vì tôi hiểu rằng, với tính cách của tôi, việc tôi né tránh chị Xuyến sẽ là điều khó tránh khỏi, chỉ vì chị thích tôi trước, chị xé bỏ đi cái tình bạn ấy.Suy nghĩ trẻ con của tôi lên ngôi, và tôi tự đinh ninh mình sẽ làm theo như thế.Tôi đơn giản và trẻ con nên đừng có thích tôi.
Trống trường kết thúc tiết học vang lên.Thầy tôi bước ra khỏi lớp.Bạn bè xóm nhà lá có lẻ hơi quen với thằng T điên khùng mấy hôm nay nên ái ngại hỏi thăm.
Một bàn tay đặt lên vai tôi, nhẹ nhàng , tôi cảm giác rõ tình cảm của người đặt tay.Phải rồi, chỉ có nàng, chỉ có Dung mới là người tôi có tình cảm.Chị Xuyến chỉ là bạn bè và chị tôi thôi.Chỉ có thế thôi.
Chap 38: AUTO CẢM XÚC
Mấy ngày đó tâm trạng của tôi cũng chẳng vui vẻ gì hơn.Đi đâu cũng thấy một màu xám xịt, trừ khi đích đến của tôi là Dung.Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ, ờ, thì không buồn mà cảnh cũng vui vẻ gì đâu.
- Dậy, đi học nè con! – Mẹ tôi giật tung cái chăn tôi đang đắp, ép buộc tôi dậy đi học
- Con không đi đâu mẹ- Tôi ngủ mơ kéo cái chăn trùm lên kín lút đầu.
Hai cán chổi ngang hông, cho câu phát biểu ba xàm của thằng ngủ mơ.Tôi lật đật bò dạy, lết cái mặt đưa đám vào đánh răng rửa mặt.Đúng là tôi chẳng muốn đi học tí nào.Lên đó lỡ có gặp chị thì biết ứng xửa sao đây.
Bình thường, tôi chuyên gia đi học trễ, vậy mà mấy hôm nay toàn thao thức tới qua mười hai giờ tôi bắt đầu mới chợp mắt được.Vậy mà sáng nào cũng phải dậy sớm, tránh lại bị cờ đỏ ghi tên, mà cờ đỏ thì có chị Nữ Tặc.Ân nghĩa dây dưa càng khó trả.
Quẳng xịch cái cặp lên bàn, tôi lững thửng chui tọt xuống chỗ thằng Hưởng đù ngủ bù cho giấc ngủ chưa tròn.Sáng nào cũng như sáng nào, đến khi trống đánh mười lăm phút hết giờ sinh hoạt mới lật đật trở về chỗ của mình.
Dung từ ngày 8- 3 đã dành cho tôi sự quan tâm của nàng cho tôi nhiều hơn, nhưng một cách rất riêng, tinh tế và không thiếu tình cảm.Nàng vẫn giữ khuôn mặt lạnh băng ấy những lúc tôi buồn.Nhưng những khi vắng người, nàng lại động viên tôi, mặc dù chưa hiểu tôi gặp chuyện gì.
Ngữ Yên thì mặc dù cũng đã làm lành, nhưng cũng cần có thời gian để hàn gắn nên đôi khi, ứng xử còn vụng về, không được thoải mái như trước.Mỗi lần tôi đưa tay cốc đầu thay vì nhăn nhó và véo lại tôi, thì nàng lại đưa đôi mắt sắc ra:”không được làm thế nữa nghe chưa.”
Học trong lớp mà như là sống trong sợ hãi, cứ mỗi lần nghe cờ đỏ trực nhắc nhở thằng Phong mập hay Hưởng đù là đeo lại huy hiệu Đoàn hay bỏ áo vào thùng là tôi lại giật mình.Sợ quay lại là bà chị Nữ Tặc trong tà áo dài , băng cờ đỏ trên tay.Hoặc giả chăng lại thò tay qua song cửa , vỗ vai tôi thì chẳng khác gì gặp ma ban ngày cả.
Mấy ngày trôi qua, ăn không ngon dù vẫn ăn nhiều, ngủ không trọn giấc dù có ngủ bù, chị Xuyến vẫn biệt tăm.Cũng đỡ, chứ giờ có gặp tôi biết nói gì và làm gì cho hợp đây.Không lẽ sổ hết ra, lỡ lúc đó một câu:
- Chị làm gì có thích em?
Chắc tôi độn đầu chui xuống đất và bỏ luôn cả trận chung kết với lớp chị quá.
Lại một ai đó đặt tay lên vai tôi, thót tim.Tôi từ từ quay đầu lại, khấn sao đừng ra cái mái tóc lá, khuôn mặt thanh tú với cái tiếng”em trai”đằng sau thì là ai cũng được.
Linh lớp trưởng và Dung đứng ngay sau tôi, ngạc nhiên nhìn bộ dạng chẳng khác gì ăn cướp của tôi:
- Gì, gì á vẹo…Làm tao hết hồn mày!
- Lên lớp 12a5 với tao!
- Lên đó làm gì, mày tính làm gì trên đó?
- Tuần sau là chung kết, tao muốn tuần này lớp mình giao lưu với lớp anh mày.Cán bộ lớp có tao với Dung, giờ mày thay tao đại diện đội banh.
- Ừ, cũng có lí!
Tôi lò cò đi theo hai sếp đi điều trần.Cũng oách ra phết.Ngang qua lớp Ngữ Yên, tôi thấy nàng đang chăm chỉ giải bài tập, trên mái tóc dài mượt có cái kẹp màu nâu ca phê sữa.Nhìn được xíu đã phải quay đi tảng lờ vì Dung đang soi tôi từng chặp.
Lớp ông anh tôi nằm về phía cầu thang bên kia.Giờ có hai hướng đi, một là vừa hết lớp Ngữ Yên đi lên cầu thang rồi tản bộ qua một loạt lớp 12 để đến đích.Hai là cuốc bộ hết cái tầng trệt để leo lên cầu thang bên kia.Cách thứ nhất phải đi qua trạm trung chuyển, lớp 11a2.Hiển nhiên tôi nhanh nhảu:
- Ê, đi thẳng đi, rồi quẹo lên là lên luôn.
Hai người kia nhìn tôi, cố gắng để hiểu gì đó, quãng đường bằng nhau mà ông tướng.
Vừa đặt chân lên tầng hai, tầng của khối mười hai, đập vào mắt tôi cảnh náo nhiệt khác thường.Khối mười hai có khác, đúng là rôm rả.Cứ từng đôi từng đôi, đang cầm sách vở chỉ cho nhau học.Lâu lâu có đám đông gào rú cái gì đó.Khác hẳn với cái tầng trệt âm u của tôi, vào là chui tọt vào lớp.
Cái tôi để ý nhất là các thiếu nữ ở tầng này.Có thể không mang nét đẹp hay bối rối ngại ngùng so với các khóa dưới , nhưng nữ tính và duyên dáng trong tà áo dài là không thể bàn cãi.Tôi mãi đắm chìm nhìn ngắm mà quên rằng tôi đang hộ tống ai
- Nhìn ngắm ai đấy?- Câu nói vừa dứt là một cái nhéo hông tím ngắt.
- Á, á không có nhìn, không có ngắm mà.!
Mấy anh chị lão làng gần đó, nhìn chúng tôi mà phì cười.Dĩ nhiên tôi và Dung ngại một thì thằng Linh lớp trưởng ngại thay gấp mười.Tội nó đi lẻ một mình.
- Anh ơi, cho em gặp lớp trưởng và đại diện đội banh của lớp mình.
- Á á, lớp trưởng ơi, đá banh quần ơi, có phi công gặp- Bà chị ở ban công hét lớn.
Hóa ra nãy giờ mình toàn thấy hình thức, chưa thấy nội dung, tiên với chả nữ.
Anh Hoàng và chị Ngọc đi ra.Bà chị dâu vừa nhìn thấy tôi đã cười thân thiện:
- Có gì không mấy đứa?
- Dạ, ngày mai, lớp anh chị có thể đá với lớp em một trận giao hữu không ạ
- Sao Hoàng, đội banh lớp mình đá được không?
- Dễ thôi mà, mai mấy giờ hả em!
Đang bàn tính lịch hẹn, một loạt yêu nữ nữa thò đầu ra, nhìn ba đứa tôi, mà tôi chắc hẳn nhìn tôi nhiều nhất.Rồi tôi nghe một loạt tiếng gào rú bên trong:...
« Trước1...2930313233...158Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ