↓↓ Đọc Truyện Học Sinh Chuyển Lớp Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Nó cứng đầu mà lì lợm lắm- Chị Xuyến mở lời trước.
- Hay nói dối nữa chị ơi, rồi còn lẻo mép , dẻo mỏ nữa.- Dung hát phụ họa
- Nhìn không đảm bảo được- Chị Hạnh cũng không tha cho tôi
- Lại còn đánh nhau nữa này chị, mặt còn hơi bầm bầm nè.
Khỏi phải nói , câu cuối của Dung thốt ra chẳng đúng lúc tí nào hết , nó khiến tôi toát mồ hôi thực sự.Bên phía đối diện, chị Hạnh và chị Xuyến nhìn tôi rồi lại nhìn nhau, như đã hiểu chuyện gì xảy ra.Chị Nữ Tặc quay lại hỏi Dung:
- Lâu chưa em, nó toàn giấu chị?
- Dạ, hôm qua đó chị.
Chị Xuyến cúi mặt xuống đất, không nhìn tôi nữa, chị Hạnh nói nhiều là thế, cũng im lặng.Dung quay sang nhìn tôi vẻ khó hiểu.Tôi thì cứ ngồi cắn cái thìa cho xong chuyện.Cứ như thế cho đến bốn năm phút.
- Á á, chị ơi tính tiền cho em- Tôi hoảng hốt hét lên khiến cho ba người còn lại ngẩng lên nhìn.
- Chết rồi mải nói chuyện mười hai giờ kém rồi, về thôi Hạnh.
Tôi tính tiền rồi dẫn Dung về, tôi thì muốn phóng như bay ra trạm xe xem còn vớt vát được chuyến cuối không, nhưng nàng thì bị đau chân, với lại có không đau thì làm sao mà tốc lực bằng tôi chứ.Tôi nhì nhẩy cẩng cẩng, còn nàng thì cứ từ tốn đi bên cạnh.11h40 rồi đó nàng ơi.Anh chỉ còn một tiếng để đi về ăn cơm rồi làm việc lặt vặt lên trường đó.Chắc chết quá.
Nàng nhìn tôi khẽ cười:
- Hay đừng về nữa!
- Hả, không về thì ăn cơm ở đâu trời, mà không gọi được cho mẹ, mẹ lo á!
- Sao không?có mà sợ có người không dám thôi!
- Ở đâu, cô nương cứ chỉ, ôn thần tôi chẳng có chỗ nào mà không dám xông pha cả, cô nương cho tôi một cái tên.
- Nhà Dung- Nàng tỉnh queo
- Nh…à…Du…ng!
- Ừ, mới nhận lời nhé, cấm có trái ý đó.
Thực chất ăn cơm nhà Dung thì không phải là lần đầu tiên của tôi, hồi diễn văn nghệ lúc nào tôi chẳng ăn ở đó.Nhưng khổ một cái hồi đó có phải mình tôi đâu, mà lúc ấy tôi đang đánh du kích, nên chỉ ngại trong lòng, giờ đã đánh công khai thì về đó chỉ có nước ngượng đỏ mặt mất.Lúc này gió xoay chiều, Dung còn đi nhanh hơn cả tôi.
Về nhà Dung cũng là 11h 45, mẹ nàng đang dọn cơm, bất ngờ khi thấy tôi về đó.Cô gật đầu chào tôi.Tôi chỉ biết gật lại như cái máy:
- Cháu chào cô ạ!
- T hả cháu, cảm ơn đưa D về nhé, ở lại dùng cơm với nhà cô nhé.
- Dạ…!
- Mẹ ơi, con nài nỉ mãi mới chịu ăn cơm nhà mình đó mẹ!
Người ta thường nói cái gì mà Nữ sinh hướng ngoại, quả không sai.Nàng bênh tôi chằm chặp.Mẹ nàng chỉ cốc yêu nàng một cái rồi tiếp tục dọn cơm.Tôi được Dung chỉ cho chiếc điện thoại gọi về nhà.
Vừa mới mở giọng “A lo! Mẹ à” tiếng mẹ tôi đã hét lên:
- Đi đâu không về ăn cơm?
- Dạ, con đang ở nhà bạn, nãy phụ cái kia giờ về không kịp nên ghé ăn trưa luôn rồi đi học.Ba, mẹ ăn cơm trước đi nhé.
Sau cỡ 3, 4 phú vâng dạ nữa mẹ tôi mới tha cho tôi.Nàng đứng sau tôi lắc đầu chỉ chỉ giọng nhỏ nhẹ:
- Nói dối nữa nhé!
Tôi xoa đầu cười hì hì.Ngoài cổng ông anh vợ tôi cũng vừa đi học về.
- T đến chơi hả em?
- Dạ, em mới tới anh
- Chiều không đi học à?
- Dạ, có chứ ạ
- Vậy sao không về ăn cơm đi học đi, tính nhịn đói à?
Khỏi phải nói ông anh vợ này, hôm qua tôi còn cảm động muốn chết, hôm nay tôi đã muốn phang trả thù rồi.Lão cười hềnh hệch, để tôi mặt đỏ gay đỏ gắt.
- Đừng chọc em nữa, con vào rửa tay ăn cơm đi, ba con có việc chắc không ăn ở nhà đâu.- Mẹ nàng cứu viện cho tôi.
Bữa cơm đó, tôi lạc long hoàn toàn, chỉ biết vâng dạ, ngồi im nghe ba người nói chuyện.Nhiều khi tôi được hỏi mà Dung toàn phải đáp thay.Tôi chẳng biết nói gì ngoài Dạ, vâng, không ạ, cô cứ mặc cháu.Trong cái nhìn động viên của mẹ nàng, cái nụ cười và ánh mắt gian manh của ông anh vợ, và cái đá chân đầy tế nhị, giục tôi ăn của cô vợ.Tôi cầm đũa và bắt đầu thể hiện bộ mặt khách sáo của mình.
CHAP 36: MƠ HỒ
Mẹ nàng thấy tôi cũng ngại ngùng , nên cô ăn xong thì đứng dậy, lấy đĩa trái cây đặt lên bàn và ra nhà khách xem phim.Ở bàn chỉ còn lại nàng , tôi, và ông anh vợ nên bầu không khí bắt đầu thoải mái dần.Tôi bắt đầu thể hiện cái tài há mồm.
- Ê, T, chủ nhật tuần sau là đá giải rồi, em đừng có dính dáng tới đánh nhau làm gì, không khéo bỏ lỡ thì phí lắm.
Ông anh vợ ác nhân, miệng cũng chẳng thua gì thằng Nhân đen, toàn mắm muối.
- Dạ, em nhớ rồi, cơ mà lớp 11a2 đá rắn quá, thực lòng em cũng hơi rợn.
- Ừ , đến tụi anh năm đó, cũng phải may mắn lắm mới thắng tụi nó, rồi vô địch luôn chung kết đó.
11a2 chính là cái lớp của bà chị Nữ Tặc và cái thằng khốn nạn đã đụp tôi.Gì chứ trả thù thì xong rồi, nhưng vẫn ức cái cảnh nó lên cơn dại chặn đường tôi.Dung nhìn tôi, cười rồi gắp thức ăn.Tôi cảm động, ăn lấy ăn để, không khéo lại trào cả nước mắt ra cảm động ấy chứ.
Cơm nước xong xuôi, tôi phụ nàng rửa chén.Dù gì việc nữ công gia chánh đối với nàng là chuyện dễ dàng, và kệ mẹ nàng can ngăn.Hai đứa tôi vẫn vừa nói chuyện vừa là, cứ như cặp vợ chồng son ấy.
Lên phòng khách, ngồi nói chuyện phiếm với mẹ nàng và ông anh vợ.Chờ nàng nữa là lên lớp.
Mẹ nàng ra tiễn chúng tôi đi học.Tôi ngại ngùng chào rồi vác cặp cho nàng tót ra tới cổng chờ nàng đi ra, trong tiếng cười sặc sụa của ông anh vợ.Loáng thoáng sau lưng là tiếng mẹ nàng:
- Em mày lớn rồi đấy, thiếu nữ ra rồi.!
Tôi với nàng đi trên con đường râm mát, bóng cây che kín con đường.Bên kia, cái hồ đang óng ánh như mặt gương phản chiếu cái nắng tháng ba Tây Nguyên gay gắt.Tiếng cười nói vang cả một khúc đường, mặc cho nhiều cái áo trắng quay đầu lại nhìn.
Tôi đi bên cạnh nàng, miên man thả hồn vào gió.Nhanh thật, đã ba tháng kể từ lúc tôi vào lớp, chỉ quen mỗi thằng Nhân, vậy mà giờ đây tôi đang có một xóm bạn cùng chí hướng quậy phá, một cô bạn gái dễ thương, một cô bạn kế bên hiền dịu, và một bà chị Nữ Tặc đầy quan tâm tới tôi.Vậy là quá đủ với một thằng ăn rồi suốt ngày quậy phá , phải không T?
Ba tháng cho những rung rinh đầu đời, cho tuổi cấp ba trong trắng và hồn nhiên.Tôi chợt nhìn nàng rồi chợt nghĩ, ba tháng cho diễn biến này có phải là nhanh.Không, nó là bình thường, với tôi và cả nàng, những người chắc chắn trong chuyện tình cảm, thì không phải đó là ngộ nhận.Nếu không tại sao nàng từ chối Minh An, còn tôi cũng từ chối nhiều người khác để đến với nàng.Đó chỉ là những rung rinh, dù cho đã có nhiều hành động thể hiện nhưng chúng tôi vẫn chưa nói gì với nhau.Cứ coi là thế đi, đợi thêm thời gian nữa, nói cũng đâu có muộn.
Con đường trải nắng vàng,mỗi người một suy nghĩ riêng.Ai cũng theo đuổi cái suy nghĩ , cách nhìn nhận của mình về tình cảm của hai đứa.Chợt hai ánh mắt nhìn nhau, trìu mến và đầy tin tưởng.Ừ, chưa nói thì có là sao, ba tháng thì có là sao.Chỉ cần chân tâm.đúng không cả hai?
Tôi và nàng vẫn song đôi bên nhau, mặc cho bao ánh mắt trầm trồ và ghen tỵ của bọn bạn cùng khóa.Vào đến lớp, chưa kịp nhìn thấy mặt mũi đâu, cả lớp đã bàn tán ý xèo.Nhân đen bán bạn , vờ hỏi han:
- Chàng, chàng đi đâu mà không về ăn cơm để mẹ chàng kiếm thế?
Lớp chúng tôi ồ lên.Khỏi phải nói cái tụi sếp thứ ba sau ma quỷ này , chỉ cần nhìn là đủ biết cả trưa nay tôi đi với Dung rồi.
- Mẹ à, chồng con mắc đi ăn trưa với con rồi, mẹ đừng trách nhé.- Linh lớp trưởng eo éo giả giọng nữ.
Hiện tại, lớp tôi đang là sân khấu với sự diễn xuất đại tài của Nhân đen và Linh vẹo.Năm mươi sáu con người còn lại đang ôm bụng cười phụ họa, chỉ còn có tôi với nàng đóng vai kịch câm, mà theo phân công của tác giả chỉ cần cười với đỏ mặt là đạt....