↓↓ Đọc Truyện Học Sinh Chuyển Lớp Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Ờ, vậy Dung về trước nhé!
Dung khẽ lướt qua tôi, nở một nụ cười nhẹ. Nhưng chẳng hiểu sao, nụ cười ấy không còn đẹp như lúc bình thường nữa. Nó cũng không phải là ngọn lửa có thể sưởi ấm tôi trong đêm mưa gió này. Phải chăng nó không còn đủ ấm? Hay tình cảm đã nhạt phai dần. Tôi nhìn theo Dung, cho đến bóng dáng Nàng khuất sau cánh cổng nhà cô.
- Yên chưa về nữa hả?- Nhân đen cắt ngang sự tập trung của tôi.
Ngữ Yên là người cuối cùng đi ra khỏi lớp học, là người thu hút tất cả sự chú ý của đám chúng tôi. Cô nàng khẽ đưa hai tay choàng vào nhau, xoa xoa cánh tay. Có lẽ không khí lạnh đang ôm choàng lấy người con gái dịu dàng này.
- Yên cũng quên áo mưa rồi!
Cũng, là giống tôi chứ chẳng phải ai khác. Chỉ có điều tôi bất ngờ là Ngữ Yên trước giờ tính cẩn thận, nên chuyện quên cái gì đó là một điều hơi lạ.
- “Con người cũng có lúc này lúc nọ chứ”!
Tạm chấp nhận với lý do chính mình đưa ra, tôi nhập cuộc với những câu chuyện phiếm trong lúc chờ mưa tạnh. Cơn mưa đáng ghét tới thật nhanh mà đi cũng thật nhanh. Mười phút sau, chỉ còn vài giọt mưa rơi rớt sót lại. Đám chúng tôi tiến ra phía để xe.
- Đi ăn chuối chiên đi! – Thằng Hoàng đột nhiên nãy ra ý tưởng.
Thằng bạn tôi ít khi nãy ra ý tưởng, nhưng một khí nãy ra là không thể chê vào đâu được. Cả nhóm tôi nhất trí với ý kiến của nó. Gạt chân chống và nhấn pê- đan đến điểm hẹn.
- Yên, chờ đã!
- Gì vậy Tín?
Tôi cởi chiếc áo khoác của mình, khoác lên vai Ngữ Yên. Đó chỉ là một hành động bình thường với tất cả cậu con trai khi nhìn một cô gái đang phải xuýt xoa vì cái lạnh sau cơn mưa. Cái áo khoác đó không chỉ là thể hiện tính ga- lăng, đặc biệt hơn, nó là sự rằng buộc cho Ngữ Yên tham gia cùng chúng tôi. Ngữ Yên nhìn tôi nở nụ cười, kéo khoá áo lên trông dễ thương vô cùng. Nếu cột tóc đuôi gà lên nữa, thì Ngữ Yên cũng sẽ rạng ngời lắm đây.
- Cô ơi, cho con mười chiếc nhé! – Nguyệt đặt hàng trước.
- Mười lăm đi cô ơi?- Vũ sửa lại.
- Nhiều vậy, có hết không?
- Toàn máy nghiền thức ăn ở đây, không hết thì hơi lạ nhỉ- Thằng Hoàng xen vào giữa hai người.
Đám học sinh sau giờ tan học, ngồi túm lại trông ấm áp vô cùng. Những chiếc bánh giòn tan nghi ngút khói, những câu chuyện vui xua tan đi những mệt nhọc thường ngày, xua tan đi cái lạnh sau cơn mưa. Đó là những kỉ niệm đời học sinh mà có lẽ tôi không bao giờ quên được.
- Tín ăn nữa đi! – Ngữ Yên đưa bánh cho tôi.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống gì tôi không phải là anh hùng, và Ngữ Yên cũng đâu bắt tôi uống thuốc độc. Tôi đón chiếc bánh và mở hết công suất ăn đua cùng ba thằng còn lại. Hai cô bạn chỉ biết lắc đầu và cười trước vẻ háu đói của đám con trai.
- Áo Tín nè!
- Ngữ Yên mặc đi! – Tôi đáp chắc lừ.
- Thôi, Tín nhà xa, mặc đi không cảm lạnh.
- Không sao đâu, Tín con trai mà.
Ngữ Yên vẫn lắc đầu liên tục, ép tôi phải nhận lại chiếc áo khoác cho bằng được. Hoá ra cô nàng cũng “lì lợm” lắm chứ chẳng kém ai chút nào. Khoác tận vai cho tôi mới chịu. Tôi cúi người xuống, còn Ngữ Yên khẽ nhón chân lên. Ma lực của người con gái luôn là như thế, nó bắt con trai nhiều lúc phải nghe theo mà không có chút phản kháng.
- Ngữ Yên!
- …!
- Lần sau mặc áo mưa vào nhé, có mà nói không!
- Hì hì, Yên biết rồi, Yên thích ngắm mưa mà!
Tôi biết mà, Ngữ Yên cẩn thận như thế thì làm gì có vụ để quên như thằng hậu đậu được chứ. Ngữ Yên thích mưa, và tôi cũng cảm ơn sở thích ấy. Tối nay có lẽ là một cuộc vui, một kỉ niệm đẹp để kết thúc một ngày dài. Trong giây phút ấy, vết rạn sáng nay bỗng biến mất khỏi tâm trí tôi.
- Đưa Yên về nha Vũ!
- Dạ, biết rồi thầy!
Thằng Vũ không còn là thằng Vũ ngày nào bị Yên tránh mặt nữa. Giờ đây nó đã nhận ra tình cảm nó giành cho ai. Còn tôi, không hiểu rằng sau đêm nay, tôi có được cái nhìn rõ ràng như nó hay không?
- Thôi, nhìn hoài, thằng Vũ nó hứa rồi, đi về không muộn! – Nhân đen nhắc nhở tôi.
Ba chiếc xe đạp nhấn Pê- Đan lăn trong con đường ướt nước.Ánh đèn đường vàng chiếu sáng một con đường dài. Gió khẽ rít qua người, lạnh lắm, nhưng có gì đó ấm áp trong lòng. Bốn nụ cười tươi sáng loà đêm tối lạnh căm.
- Mày tính sao Tín?
- Sao là sao?
- Thằng Hoàng nó hỏi giữa Dung với Yên đó!
Tôi nghĩ ngợi một lúc, rồi phá lên cười. Nụ cười ấy hào sảng lắm. Cảm ơn Hoàng, bạn thân của tôi vì đã hỏi một câu hỏi trúng ngay tâm tư của chính bản thân tôi.
- Vẫn là Dung thôi! – Tôi thản nhiên trả lời.
- Chắc không?- thằng Hoàng hỏi lại.
- Không chắc lắm!
Lần này đám bạn trố mắt, không lẽ bao nhiêu lời dị nghị trong lớp học là đúng hay sao?
- Thế rốt cuộc là mày loạn quá chứ gì?
- Ơ cái thằng đen nhẻm kia, tao có phải như mày đâu!
- Thế là sao?
- Thì giờ vẫn là Dung, nhưng hình như không còn như trước nữa!
Tiếng thở dài não lòng , ánh đèn đường buồn hiu hắt lại chụp xuống bốn đứa. Cảm giác lạnh lẽo lại vang lên. Đó là những gì thật lòng mà tôi nghĩ, là những gì tôi cảm nhận. Chỉ khi nào đứng trước những người bạn tri kỉ, bạn mới chính là bạn, nói lên những điều bạn suy nghĩ. Dù đúng hay sai, chẳng sao cả, vì bạn sẽ nhận được những lời khuyên theo mọi hình thức. Dù cho thằng Nhân đen vẫn mắng tôi gay gắt, hay thằng Hoàng xỉa xói mọi điều, Nguyệt vẫn trầm ngâm thì tôi biết rằng bao nhiêu sự quan tâm lẫn ý tốt vẫn dành cho tôi cả. Bởi thế, tôi mới nói những gì mình nghĩ trong lòng ra, vì tôi lúc này mới chính là tôi.
- Thôi, não lòng, đạp nhanh còn về! – Nhân đen chán cảnh suy tư.
- Nhanh làm gì, tối nay mới có lần vui như thế này.
- Ừ, tối nay vui thật.
Thằng Hoàng thể hiện niềm vui của nó bằng những cái đảo xe hình zíc zắc, tôi đảo sau nó. Nhân đen không giữ nổi sự bình tĩnh trước sự khiêu khích, đảo theo, mặc cho Nguyệt la nó vì sợ. Cả bốn đứa lại cười tươi như chưa hề nhắc tới chuyện gì. Tuổi học sinh, đẹp và hồn nhiên làm sao.
CHAP 22: HAI Ổ BÁNH MÌ, VẪN ĐÓI!
Nếu như những gì tôi nghĩ hoặc nói đúng hơn là có chút “toan tính” trong con đường tình cảm, tôi vẫn nghiêng về Dung. Tuy rằng điều đó không thể xoá nhoà được vết rạn trong suy nghĩ về hai đứa. Có phải vì chúng tôi quen nhau rồi nảy sinh tình cảm quá nóng vội? Không hề, vì tôi biêt rằng, hai đứa tôi đến với nhau một cách thật lòng nhất. Không hề gượng ép hay nhận nhầm, đó là thứ tình cảm tự nhiên. Cái gì thuộc về tự nhiên hãy để nó tự nhiên phát triển.
Sáng hôm sau, tâm trạng vẫn còn lâng lâng vì niềm vui tối hôm qua, mặt tôi hớn hở bước vào lớp thì chạm mặt Dung ngay cửa:
- Ờ, ờ…buổi sáng tốt lành nhé! – Tôi chẳng biết nên ứng xử với Dung ra sao nữa.
- Ờ…Tín cũng vậy nhé! – Dung cũng đâu có khác gì tôi.
- …! – Tôi lướt qua Nàng, có chút gì đó của hai người dưng ngược lối.
- Tín này?
- Gì hả Dung?
- Hôm qua…!
- …?
- À, không…Dung hỏi Tín có bị ướt hay không ấy mà! – Rõ ràng Dung muốn hỏi tới chuyện khác.
- À, không, Tín chờ tạnh mưa rồi mới về mà!
Chỉ là những câu hỏi han xã giao như thế, và dù cho câu hỏi cuối cùng chỉ là một thứ thay thế, thì chí ít tôi cũng hiểu rằng, trong tâm trí Dung, Nàng vẫn không hoàn toàn gạt tôi ra vị trí đặc biệt. Tất nhiên, nụ cười nở ngay trên môi của tôi cũng như vậy. Nàng vẫn còn đặc biệt lắm.
Qua cơn đại nạn, bạn bè chúng tôi trở mặt lại “khốn nạn” như thường. Vừa vứt cái balo xuống bàn, tôi bị tụi nó lôi vào trò đỏ đen mạt sát.
- Giờ ba que ngắn mua bánh mì!
Đơn giản với chúng bạn, đó như là một thú vui tao nhã buổi sáng, nếu thiếu nó e rằng cả buổi học sẽ chẳng vui vẻ gì?
- Mày quên hôm nay nhóm mình phải trực nhật à?...