Disneyland 1972 Love the old s
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Học Sinh Chuyển Lớp Voz Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Hai đứa tôi vừa đạp xe sánh đôi, vừa chuyện trò rôm rả. Ngữ Yên khẽ cười mãn nguyện khi nghe tôi thông báo kết quả thoát nạn của nhóm tôi sáng nay.
- Biết mà!
- Sao Yên biết?- Tôi phản xạ, hỏi lại không cần suy nghĩ.
- Ơ…!
- …?
- Thì ở hiền gặp lành thôi!
Tôi cười hì hì trước cách trả lời chống chế của Ngữ Yên. Vì trước giờ bạn bè toàn chửi tôi nghịch như quỷ, sao mày nghịch ác thế, chứ chưa ai khen tôi hiền lành bao giờ. Chỉ thế thôi mà làm tôi cười suốt cho đến khi gạt chân chống xe trong sân nhà cô giáo dạy Hoá.
Đúng là ôn thi có khác. Không khí khác hẳn với lớp học trước. Học sinh dường như dồn hết lên những bàn đầu. Không ồn ào, không vui vẻ so với lớp cũ. Chỉ cần đứng ngoài sân tôi cũng rùng mình trước khí thế của lớp mới.
- Vào đi chứ cái cặp này! – Cô giáo dạy Hoá lại chọc hai đứa tôi.
Bao nhiêu cặp mắt dòm ra phía cửa ra vào. Tôi nhìn thấy đám bạn lớp tôi ngồi đầu tiên dãy bên phải. Vẫy vẫy tay tôi chỉ vô cái bàn đã chật ních. Còn bên lớp hàng xóm cũng chào đón Ngữ Yên bằng những nụ cười rạng rỡ. Chỉ có Dung và thằng Minh An là thoáng chút không hài lòng.
- Hai đứa ngồi đi chứ, chờ Cô mời nữa sao?
Hai đứa tôi không hẹn mà cùng đi về chiếc bàn cuối, bỏ qua những lời mời mọc. Hai đứa nhìn nhau khẽ cười. Đám bạn tôi giơ nắm đấm hù doạ. Tôi cười hềnh hệch. Còn đám lớp hàng xóm thì có cơ hội bàn ra tán vào.
- Sao nghe nói nó quen Dung?
- Giờ lại tán cả Ngữ Yên lớp mình à!
Nhầm hết các bạn trẻ ơi. Việc này có hai lí do. Thứ nhất, mấy bàn phía trên đã đông nghẹt, nhét nhau vào đó lỡ thiếu ô- xy lên não lại học hành không vào. Bàn cuối bị bỏ quên nên rộng rãi, thoáng đãng hơn nhiều. Xa một chút cũng không sao, quan trọng là học hiệu quả chứ không phải nhồi nhét vào là giỏi. Thứ hai, ngồi bàn cuối đã trở thành một thứ đặc sản của tôi. Từ trên trường hay bất cứ buổi học thêm nào, nó đã trở thành thói quen không bao giờ sửa được. Ngoài ra, vì lí do tôi cũng ngồi bàn cuối với Ngữ Yên ở lớp học cũ hay không thì bản thân tôi cũng không thể tự trả lời được. Chỉ biết một điều, ngồi cạnh Ngữ Yên tôi cảm thấy mình nhận được sự ủng hộ hay đồng tình. Sự thoải mái trong cách trò chuyện. Chắc rằng, Ngữ Yên cũng như tôi, thế nên chiếc bàn cuối hôm ấy cũng chỉ có hai người tới muộn cùng ngồi.
CHAP 21: NGHỊCH CẢNH
Từ lúc tôi và Ngữ Yên cùng ngồi xuống chiếc bàn cuối lớp, bao nhiêu ánh mắt chăm chú xem từng cử chỉ của chúng tôi. Hơi ngại ngùng khi phải đối diện với bao ánh mắt tò mò, ghen tức, chú ý lẫn theo dõi như vậy.
Đám bạn là những người đầu tiên tôi ngước lên đáp trả. Hẳn chúng nó đang tò mò xem thằng bạn trong xóm nhà lá có phải vì việc lúc sáng mà quyết định dứt tình đi tìm bóng hồng khác hay không. Tôi nhìn chúng nó, kiên định đáp trả. Kiểu như việc thể hiện nội tâm:
- “Chưa có chuyện đó nhé!”
Ánh mắt tiếp theo tất nhiên là của Dung và thằng Minh An. Tôi không lấy gì lạ khi Minh An nhìn tôi như vậy, nếu đứng trên phương diện bản thân nó, hai lần những mục tiêu của nó toàn bị tôi nẫng tay trên. Đích xác ra, tôi chẳng khác gì một kỳ đà cản mũi, một cái gai trong mắt cần nhổ bỏ ra ngay lập tức. Với Dung, chắc Nàng cũng đang băn khoăn với vị trí ngồi quen thuộc của tôi. Không hiểu rằng, chuyện lúc sáng có đánh động vào tâm lý vẫn lòng tự trọng của một thằng con trai hay không. Với loại ánh mắt này, tôi chỉ cười phớt lờ qua. Coi như nó không quan trọng với mình lắm.
Cuối cùng là những người không quen biết với cá nhân tôi. Ánh mắt này được chia theo hai dạng. Dạng một dành cho những bạn lớp hàng xóm, liên tục thắc mắc về mối quan hệ của tôi với Ngữ Yên:
- Nó tán Ngữ Yên lớp mình à?
- Sao nghe nói nó quen Dung, còn ý đồ với Yên lớp mình nữa?
Những câu nói xì xào bên tai, tôi cảm thấy khó chịu. Mặc dù không quen biết nhưng khi bị đánh giá là một tên có mới nới cũ, chán là bỏ như thế thì tôi căm lắm. Mặt tôi đanh lại, ra vẻ khó chịu.
Dạng hai dành cho các học sinh lạ hoắc lạ hơ, thường chú ý tới cô bạn xinh xắn dễ thương, dịu dàng đang ngồi cạnh tôi hơn. Chắc là đang thắc mắc xem năng lực của học sinh mới là như thế nào đây mà.
Tôi và Ngữ Yên nhìn nhau, lắc đầu cười khổ. Bởi vì thế, hai chúng tôi không thể nào thoải mái như bên lớp cũ được. Thỉnh thoảng hai đứa tôi nói với nhau được vài câu, thì bao nhiêu ánh mắt lại dòm xuống, kiếm cớ suy xét nên chúng tôi im bặt. Tôi cảm thấy mình như đeo gông vào cổ, ức chế lên đến tận não.
- Tín, lên giải bài này xem sao?- Cô giáo gọi, tôi đứng dậy ngay lập tức.
- Yên, bài bên cạnh!
Hai bài này, suy cho cùng thì độ khó là tương đương nhau. Thế nên đây là cơ hội cho hai đứa bàn cuối chứng tỏ năng lực không hề kém cạnh bao con người ngồi đây, nhưng cũng là cơ hội cho bao con người xì xào bàn tán mạnh mẽ hơn.
Tôi nhìn rõ áp lực mà Ngữ Yên phải chịu khi nghe những lời xì xào bên dưới. Tay Yên khẽ run run, tôi cảm nhận rõ điều đó qua từng chữ hay những số Ngữ Yên viết không đẹp như lúc bình thường. Đôi tay ấy, nhỏ nhắn quá.
- Làm đi Tín, lo cho nhau dữ vậy?
Lần này, cô giáo tôi chính thức tham chiến, khiến cho bao nghi ngờ lúc nãy của mọi người được khẳng định:
- Hoá ra đây là một đôi!
Tôi đành chăm chú cắm đầu vào bài của mình, chứ Cô giáo đã lên tiếng, tôi nào dám đứng đó mà chết đứng hoài như vậy. Tôi cầm phấn, tay vẫn viết, mắt vẫn hướng lên bài giải cất lời nói nhỏ, tránh cho mấy kẻ tọc mạch nghe thấy:
- Làm nhanh rồi về Yên!
Ngữ Yên cũng không quay sang tôi, chỉ đáp một tiếng:
- Ừ!
Nhưng trong tiếng đáp đơn giản ấy, tôi nhận thấy rõ gánh nặng được cất qua một bên, giọng nói có vẻ vui lắm. Kết thúc vòng thử thách, hai đứa tôi hầu như về chỗ cùng một lúc.
- Tốt lắm, hai đứa!
Cô giáo nhìn bài làm hài lòng, xua tan đi một phần ý nghi ngờ khả năng của hai học sinh mới. Tôi nhìn qua Ngữ Yên, cô nàng đặt tay lên ngực, thở phào nhẹ nhõm. Chẳng hiểu là Yên đang lo lắng kết quả bài làm hay vì được thoát ra khỏi các ánh mắt soi mói không biết nữa.
Tây Nguyên hai mùa mưa nắng, và tối nay cũng đã chứng minh vì sao như vậy. Mới chiều còn nắng rực rỡ, thế mà tối đến đã ầm ầm sấm chớp. Gió bắt đầu thổi lên ù ù. Mưa bắt đầu rơi xuống. Lúc đầu nhẹ nhàng, rả rích, sau đó là bắt đầu xối xả. Không khí lạnh trong cơn mưa tràn vào lớp. Khẽ rùng mình:
- Chết rồi! – Tôi buột miệng.
- Sao vậy Tín?- Giọng Ngữ Yên nhỏ nhẹ, tránh tai vách mạch rừng.
Tôi chỉ lên trần nhà thầm cười đau đớn. Tính tôi vốn chủ quan, phớt lờ cả lời Mẹ tôi dặn:
- Vào mùa rồi, đi học nhớ cầm theo áo mưa!
Chẳng hiểu mang theo cái áo mưa có nặng nhọc gì không? Mà tôi chỉ Dạ, vâng cho có lệ chứ tuyệt nhiên chẳng hề ngó ngàng gì tới nó. Không biết mưa có dứt ngay không nữa, chứ tình hình ngoài trời thế kia thì không khả quan cho lắm.
- Về thôi mày! – Thằng Kiên cận vỗ vai tôi khi tan học.
Nó khẽ nghiêng đầu qua chào Ngữ Yên, chứ chẳng đoái hoài gì đến bộ mặt bí xị của tôi lúc đó. Mưa gió thế này mà về được đến nhà thì chỉ có thánh thần thôi.
- Sao thế, về lẹ, tao đói quá trời- Phong Mập háu đói giục đằng sau.
- Về Tín, nhà xa mày còn nấn ná gì nữa?- Nhân đen cũng hối thúc.
Tôi vẫn giữ nguyên nét mặt, làm ra vẻ tội nghiệp lắm:
- Tao quên áo mưa rồi!
- Có cái đó mà cũng quên, bó tay mày! – Nhân đen bực tức.
- Thế tao ở lại với mày! – Thằng Vũ nhân dịp trả ơn nghĩa cho tôi, dù không nói ra.
Cuối cùng, trong tiếc nuối lẫn ngậm ngùi, Tôi, Nhân đen, thằng Hoàng, Vũ và Nguyệt chia tay đám bạn. Chúng nó thằng nào cũng cẩn thận phòng hờ chứ chẳng thằng nào chủ quan như tôi.
- Chưa về nữa hả?- Giọng Dung vang lên sau lưng!
- Chưa, ở lại chơi xíu rồi về sau, chờ tạnh mưa luôn! – Thằng Hoàng nhanh nhảu đỡ đạn cho tôi....
« Trước1...142143144145146...158Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ