Pair of Vintage Old School Fru
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Có Một Điều Em Không Biết... Anh Yêu Em Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Thiên Bảo vốn sợ nước mắt con gái nên khi thấy nó khóc, anh chàng hốt hoảng:
- Này, nếu tôi có nói gì làm cô buồn thì cũng đừng có khóc.
- Mình có bảo mình buồn đâu, mình đang vui mà! Vui vì cậu bảo mình ngốc. – Nó lại cười.
- Ngốc!
Thiên Bảo dẫn nó vào một tiệm ăn khi cả hai đều thấy đói.
- Chị lấy em 2 suất piza trứng nhiều tiêu nhiều hành chị nhé! – Nó nói với chị phục vụ.
- Sao biết tôi thích ăn piza trứng nhiều tiêu nhiều hành? – Thiên Bảo trố mắt nhìn nó.
- Mình nói rồi, mình còn biết nhiều hơn nữa cơ, chỉ cần những điều đó liên quan đến Hoàng Thiên Bảo. – Lại cười nữa rồi.
Có lẽ lần đi chơi này hơi đặc biệt vì Thiên Bảo đồng ý sẽ chở nó đi đến những nơi nó thích.
- Sao lại đến khu vui chơi? Tôi tưởng chỉ có con nít mới thích những trò này? – Thiên Bảo nhìn nó đang háo hức mua vé.
- Sao vậy? Vui mà! Vào thôi. – Nó kéo Thiên Bảo bước vào nhà banh.
“Bụp” “Bụp” “Bụp” Tiếng mấy quả bóng nổ làm nó cười thích chí. Nó vùng vẫy trong đám bóng ngũ sắc.
- Thiên Bảo, lại đây! – Nó vẫy tay.
Không hiểu sao cậu lại bước đến bên nó, cậu nhận ra rằng, đi trong bong bóng cũng khó khăn không kém gì đi trên bãi cát ở sa mạc.
“Bụp” Nó nhanh tay thảy quả bóng vào đầu Thiên Bảo rồi phá lên cười.
“Bụp” “Bụp” Những pha đập bóng ngoại mục được giáng xuống đầu nó được thực hiện bởi Thiên Bảo. Tiếng hai đứa cười ròn tan. Lòng tên con trai mới lớn lại thấy dâng lên một niềm vui.
- Cô biết tôi nhận ra điều gì không? – Thiên Bảo hỏi khi ngồi trên xe.
- Điều gì? – Nó tò mò.
- Khi đi cùng cô, cô giống như con gái của tôi vậy! – Thiên Bảo cười.
Nó cũng cười, nụ cười chua chát. Nó mong là BẠN GÁI chứ không phải là CON GÁI.
Còn mấy tiếng nữa mới kết thúc một ngày, Thiên Bảo dẫn nó đi vào bar. Thực ra cậu không rủ nhưng tại nó cứ nằng nặc đòi theo nên cậu chiều.
Đến đây rồi, nó mới hối hận về quyết định của mình. Lúc đòi đi cùng, nó đâu biết Thiên Bảo sẽ đến bar cơ chứ?
Một cái ghế được coi là trung tâm, nó và Thiên Bảo ngồi xuống đó. Lát sau, có một vài cô gái chân dài bước đến bàn nó, tách nó ra khỏi cậu.
Nó cầm ly nước cam uống lấy ngụm để hạ cơn tức. Thiên Bảo chẳng đếm xỉa gì đến nó cả, chỉ lo hôn hít mấy cô em xinh tươi của bar. Điều đó làm nó thấy tủi thân. Sao giờ đây, Thiên Bảo khác vậy? Nó tự hỏi.
- Vô liêm sỉ! – Nó *** thầm mấy đứa con gái đang bu quanh Thiên Bảo. Bọn đó làm đủ trò với người nó thích thì thử hỏi nó không tức sao được.
- Hey, Thiên Bảo, lâu rồi mới ghé bar nhỉ? – Một đám con trai bước đến bắt tay cậu rồi nhìn sang nó. Nó ớn lạnh với những ánh mắt kiểu này.
- Bao nhiều tiền một đêm đây? – Một tên tiến đến nó và hỏi.
- Tôi không phải là hạng con gái rẻ tiền. – Nó phớt lờ.
- Cô em, tự trọng cao quá nhỉ? Đến đây rồi thì vất cái lòng tự kiêu ấy cho chó ăn đi! – Tên đó ngang nhiên sờ mó khắp người nó.
- Làm gì vậy? Buông ra! – Nó đứng bật dậy, giọng sợ hãi.
Nhưng tên kia đâu muốn tha cho nó, hắn kéo nó lại rồi cứ cố hôn lên môi nó. Nó gạt phăng, nhìn Thiên Bảo với ánh mắt cầu cứu nhưng hình như ánh mắt cậu không phải dành cho nó…
Chap 29
Nó có cảm giác như bị bỏ rơi, dùng hết sức đẩy tên kia ra khỏi nó nhưng hắn mạnh quá, tay nó bị hắn cầm chặt và hơi men cứ phả vào mặt nó. Nó ghét, ghét tất cả… Nó giãy dụatrong vòng tay của tên kia, nó hối hận vì đã theo Thiên Bảo đến đây, hối hận khi đã tin một người như cậu…
Vớ được ly nước, nó tạt mạnh vào mặt tên kia khiến hắn buông nó ra. Vì bị bất ngờ, hắn cầm lấy ly nước ném mạnh xuống sàn. Những mảnh vỡ thủy tinh cứa vào bàn chân nó…máu loang ướt cả đôi bít tất…
- Đồ khốn! [Only registered and activated users can see links"> – Hắn nghiến răng rồi cầm lấy tay nó, xiết chặt cổ tay và bất ngờ xô nó ngã. Ngã ở đâu không ngã lại cứ ngã vào chỗ đầy những mảnh chai. Nó chống tay xuống đất, những mảnh chai găm vào tay nó.
Hắn dơ tay lên định đánh thì bất ngờ bị Thiên Bảo chặn lại.
- Để cô ta yên! – Cậu ra lệnh.
Hắn nhếch mép cười rồi kéo cả đám đi.
- Cô… – Thiên Bảo ngồi xuống đỡ nó dậy hỏi han nhưng nó gạt phăng không để cậu nói hết, nó chạy, vừa chạy vừa khóc.
- Này, tay chân cô vậy, cô định đi đâu? – Cậu níu nó lại.
- Đi đến nơi không có cậu. – Nó tuyệt tình.
Phải, nó phải đi, nó không muốn ở gần cậu, không muốn biết tất cả những gì liên quan đến cậu…
Máu từ tay nó nhỏ giọt xuống đường. Đôi tất trắng giờ cũng dần chuyển sang màu đỏ…
“Kít” – Chiếc xe dừng lại cạnh nó nhưng nó không quan tâm.
- Lên xe! – Nói rồi, Thiên Bảo đưa tay kéo nó vào.
Nó ngồi im, chỉ khóc, khóc hoài… mặc cho Thiên Bảo muốn làm gì thì làm.
Cậu cầm hộp ý tế, băng bó chó nó.
- Để tôi băng bó cho cô.
- …
Nó không muốn nhìn mặt Thiên Bảo, chỉ cảm thấy ai nó nâng bàn tay nó lên, rồi cởi giày giúp nó. Thuốc sát trùng làm nó rát nhưng một lát sau là hết đau ngay. Liệu thuốc sát trùng có thể làm dịu vết thương trong lòng nó???
Thiên Bảo vừa hoàn thành công việc của một vị bác sĩ xong, quay sang thì đã thấy nó ngủ từ bao giờ. Trên khóe mắt vẫn còn đọng lại cái gì đó ươn ướt…
Sáng hôm sau, mặt trời làm nó chói mắt…
Vừa mở mắt, nó đã phải há hốc mồm, tối hôm qua, nó…ngủ… trên xe. Quay sang bên, nó nhận ra khuôn mặt quen thuộc của Thiên Bảo.
- Cô dậy rồi sao? – Thiên Bảo nói mà mắt vẫn nhắm nghiền.
- Umk… – Nó quay mặt đi, không muốn cho cậu biết là nó vừa nhìn cậu… mê đắm. – Tay chân tôi… – Nó ngập ngừng.
- Cô định chê tôi không có tài băng bó hả? Thôi khỏi chê, tôi biết rồi![Only registered and activated users can see links"> – Cậu vươn vai.
- Ý tôi không phải vậy. Cậu là vị bác sĩ tuyệt nhất trên đời! – Dường như thuốc sát trùng không những làm dịu cơn đau hình thể mà trái tim rát bỏng của nó cũng đã dịu đi phần nào.
Nó cười tươi rói trong ánh bình minh…[Only registered and activated users can see links">
***
Quay trở lại với Lam Bình, cô nhóc vừa hát vừa nhảy cà chơng trên hành lang thì nhìn thấy một tên không rõ tên nào đang trầm tư suy nghĩ ở một góc khuất của dãy hành lang. Không hiểu sao, nó lại bước đến đó vì cho rằng cảnh này ngàn năm mới có một, phải hỏi tên và đăng tên cậu ta lên bảng vàng. Hiếm có tên con trai nào lại… lãng xẹt, ý nhầm lãng mạn như vậy! Hì!
Nó bước tới, ngắm nghía cái gương mặt suy tư kia và bất ngờ nhận ra người quen.
- Cô nhìn gì?[Only registered and activated users can see links"> – Tên con trai bực mình hỏi khi thấy người ta đang nhìn mình chằm chặp.
- Nhìn anh! – Nó thản nhiên.
- Là cô sao? – Anh chàng nhíu mày.
- Thế không phải là tôi thì là ai? – Lần này đến lượt nó…nhíu mày.
- Khùng! – Không hiểu sao hôm nay Thiên Minh lại trở về với cái vẻ lạnh lùng vốn sẵn và tàn ác có thừa.
- Uk, anh nói chuyện với đồ khùng, bộ anh cũng…khùng luôn hả? – Nó nhìn Thiên Min vẻ thăm dò.
“If you wander off too far, my love will get you home. If you follow the wrong star, my love will get you home…”
Điện thoại nó rung lên…
- Alo!
- – Vẫn cái giọng lạnh lùng mà ai cũng đoán được là ai ý.
- Uk! Tôi chỉ sợ anh bận chơi thôi!
- – Cậu cúp máy ngay tức khắc.
- Đồ bất lịch sự! – Nó lầm bầm.
Thiên Minh nãy giờ đứng nghe nó nói chẳng hiểu gì cả (làm sao hiểu được) nhưng có một điều cậu thắc mắc.
- Điện thoại này…của ai vậy? [Only registered and activated users can see links">– Thiên Minh hỏi và hình như câu hỏi này cũng đã khiến cậu hiện hữu với một Thiên Minh hoàn toàn khác… “tiêu xài” nhiều từ ngữ hơn....
« Trước1...1314151617...72Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ