↓↓ Truyện Có Một Điều Em Không Biết... Anh Yêu Em Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Trả em gái cho tôi – Thằng nhóc vẫn không thể quên được mối nợ xưa.
- – Nói rồi, ông Thiên tắt máy.
Thực ra, ông không có con trai, chỉ có thằng nhóc là người có thể nối nghiệp. Ông không muốn sự nghiệp bao nhiêu năm tan tành mây khói, bởi vậy ông buộc phải giả vờ như người hối lỗi thật sự, muốn Thiên Minh phải nghe theo ông, làm việc cho ông và đưa tập đoàn Minh Kỳ ngày càng thăng hoa hơn.
Tại bệnh viện ngày hôm ấy…
Một thằng nhóc 14 tuổi ôm chầm lấy thi thể của một người phụ nữ, khóc nấc lên trong bệnh viện.
- Mẹ ơi, tỉnh dậy đi! Sao lại bỏ con cơ chứ? Con muốn mẹ tỉnh dậy nhìn con, mẹ bảo muốn đợi em gái con về mà, nó sắp về rồi nhưng sao mẹ lại thế này cơ chứ?…Oa…Oa…mẹ ơi!!!!
- Thiếu gia, cậu không thể ở lại đây thêm được nữa đâu, ông chủ sắp về rồi! – Bác quản gia chạy đến, kéo cậu ra khỏi thân thể lạnh toát. (dù là cắt đứt liên lạc nhưng hằng tháng vẫn có một số tiền được chuyển về và căn nhà cũ thuộc quyền sở hữu của người phụ nữ, tức mẹ của Thiên Minh)
- Oa…oa…mẹ ơi, tỉnh dậy đi, đợi Thiên Kỳ về mẹ ơi, mẹ bảo muốn gặp mắt con bé mà mẹ… sao mẹ không nói gì, hay mẹ giận Thiên Minh không nghe lời, con xin lỗi mẹ ơi, Thiên Minh sẽ nghe lời mẹ mà, mẹ dậy nhìn Thiên Minh đi mẹ… – Thằng nhóc cảm thấy mình sao nhỏ bé quá, không thể níu mẹ lại trước bàn tay to lớn của tử thần.
Tiếng khóc nhỏ dần, nhỏ dần và chìm vào màn đêm im lặng…
Sáng hôm sau, thằng nhóc tỉnh dậy trong căn nhà rất đỗi quen thuộc và với thói quen thường ngày, thằng nhóc cất tiếng gọi:
- Mẹ ơi!
Không một tiếng trả lời, trong lòng thằng nhóc quặn đau, liệu có phải…mẹ đi thật rồi?
- Mẹ ơi…mẹ… – Vừa gọi, thằng nhóc vừa bước xuống cầu thang. Đập vào mắt nó lúc này là người đàn ông mà đêm nào nó cũng mơ thấy, một người phụ nữ lạ hoắc và một cô bé dễ thương đang cười.
- Thiên Minh, ta… – Ông Thiên nhìn cậu âu yếm.
- Ông lấy tư cách gì để gọi tên tôi? Mấy người có quyền gì mà dám vào nhà tôi, cút, cút hết cho tôi – thằng nhóc hét lên đầy căm phẫn.
Người đàn bà mỉm cười khinh bỉ rồi kéo cô bé bên cạnh ra ngoài. Theo phản xạ tự nhiên và bản năng của một người anh trai, thằng nhóc chạy đến kéo tay cô bé kia lại, hỏi nhỏ:
- Em tên gì?
- Thiên Kỳ! [Only registered and activated users can see links">– Cô bé nhún vai rồi cười một cái rõ tươi.
Bất giác, thằng nhóc ôm chầm lấy cô bé, nước mắt trào ra nức nở:
- Em về rồi Thiên Kỳ, là em đây sao? Em có biết là mẹ và anh mong em lắm không?
Cô bé vẫn đứng yên, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra quanh mình nhưng một điều gì đó nhói lên trong lòng, cô vỗ vai thằng nhóc, an ủi:
- Con trai sao lại khóc cơ chứ? Anh còn khóc là Thiên Kỳ không ở lại chơi với anh nữa đâu! Hì!
- Không khóc nữa Thiên Kỳ, từ nay anh sẽ không để ai mang em đi nữa, không để ai mang Thiên Kỳ của anh đi nữa! – thằng nhóc ôm con nhóc như không muốn buông.
- Anh, em muốn đi chơi! – Cô bé dở giọng ngọt xớt.
- Uk, đi chơi! – Thằng nhóc quệt vội nước mắt, nhìn lên trời và khẽ mỉm cười, dường như mẹ cậu cũng đã nhìn thấy và dường như…bà đang cười, nụ cười hạnh phúc giống như cậu lúc này vậy!
- Mấy năm qua, em sống tốt chứ? – Thằng nhóc hỏi.
- Tốt ạ! – Cô bé cười.
- Ba và mụ dì kia không hành hạ em chứ? – Thằng nhóc tò mò.
- Mụ dì ư? – Cô bé ngạc nhiên.
- Uk, người đàn bà lúc nãy ý! – Thằng nhóc tỏ vẻ tức giận khi nhắc đến người đó.
- Người đó là mẹ em! – Cô bé hét lên.
- Đó không phải là mẹ em, mẹ em và cũng là mẹ anh đã bị người đàn bà kia hành hạ cho đến chết! – Thằng nhóc nổi giận.
- ĐÓ LÀ MẸ CỦA THIÊN KỲ! ANH BIẾT GÌ MÀ NÓI MẸ THIÊN KỲ NHƯ VẬY! MẸ EM LÀ NGƯỜI TỐT! Híc! – Cô bé khóc tức tưởi.
- Thiên Kỳ, cho anh hai xin lỗi, anh không cố ý, nín đi, đừng khóc nữa – Thằng nhóc ôm cô bé vào lòng, lòng cảm thấy hận đôi vợ chồng già kia vì đã làm cho tình cảm em gái cậu trở nên mù quáng.
Chap 31
Thiên Minh dừng xe trước cửa nhà họ Thiên, lòng lại trỗi lên mối hận thù xưa kia. Nhưng vừa nhìn thấy Thiên Kỳ hớn hở bước ra, thù hận trong cậu biết đâu mất. Có lẽ vì người phụ nữ kia là “mẹ của Thiên Kỳ”
- Anh hai hôm nay lạ nghen! Sao lại nổi hứng đến nhà họ Lâm vậy? – Thiên Kỳ leo lên xe, tò mò hỏi.
- Đến xem thằng em rể anh lúc ở nhà nó là người thế nào thôi! – Thiên Minh lơ đãng.
- Ghét anh hai ghê! – Thiên Kỳ đấm vai anh.
- Chào con! – Papa và dì của cậu bước lên xe.
- Chào! – Cậu gật đầu rồi cho xe đi. Quả thật, cậu không hề muốn thấy mặt hai người kia. Nếu không phải vì Thiên Kỳ thì với tính cách của cậu, hai người đó đã phải về nơi chín suối để tạ lỗi với người mẹ quá cố của cậu lâu rồi mặc dù một trong hai người đó là cha đẻ của cậu.
Trên xe, không khí ảm đạm, chẳng ai nói với ai câu nào, may ra Thiên Kỳ còn chen vào được vài câu hỏi ngu ngê chứ không chắc ai ngồi trên xe chắc cũng thiếp đi mất.
Cánh cổng màu trắng của nhà họ Lâm đã hiện ra trước mắt, lòng hai anh em đều thổn thức, tim đập loạn nhịp.
Nó và Lâm Duy buộc phải ra đứng để đón khách.
- Lát nữa, cô lo đứng cách xa tôi 5m nhá! – Lâm Duy dặn trước.
- Tôi đâu có ngu. Đứng gần anh có mà lây bệnh truyền nhiễm à! 5m là khoảng cách tối thiểu. – Nó bụm miệng cười.
“Kít” Chiếc xe dừng lại, đập vào mắt hai anh em họ Thiên là cảnh nó và Lâm Duy đang nhìn nhau…ấu yếm (âu yếm quá đi chứ!!!! Bom nổ chậm đấy mà!)
- Chào Lâm Duy! – Thiên Kỳ chạy đến chen giữa nó và Lâm Duy.
- Chào! – Lâm Duy nháy mắt rồi quay sang Thiên Minh – Ah! Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à? Sao lại có khách quý đến nhà mình thế này? – Lâm Duy nói khích.
- Hừ! – Thiên Minh kéo tay nó mà chính cậu cũng không hiểu vì sao lại phải kéo nó đi.
- Này, ai cho mày kéo vợ… – Lâm Duy nói hớ.
Ba con mắt ếch quay lại nhìn cậu, một cái lắc đầu của nó dành cho cậu.
- Ý…tôi là… cô ta đâu phải vợ mày mà mày dám lôi người ta đi như vậy? – Lâm Duy cười trừ.
- Thế cô ấy cũng đâu phải vợ mày, mày quan tâm làm gì? – Thiên Minh nói rồi ra sức kéo nó, tội nghiệp anh chàng, chẳng để ý gì cái mặt nó lúc này cả.
- Sao vậy? – Thiên Minh quay lại hỏi khi thấy nó cứ đứng im như tượng.
- Đi thì điđi, kéo người ta đi làm gì? – Nó nhìn cậu, thắc mắc.
Đến lúc này, Thiên Minh mới nhận ra điều khác thường, vội thả tay nó ra rồi nhanh chóng bước vào nhà.
Nó nhìn Lâm Duy bằng ánh mắt hình viên đạn rồi nhanh chóng vào nhà theo.
- Lâu quá rồi, hai nhà chúng ta mới có dịp cùng ngồi ăn cơm, uống trà như thế này – Ông Thiên bắt chuyện khi chuẩn bị ăn.
- Lam Bình, sao con lại ngồi đó, sang ngồi cạnh… – Bà Lâm định nói là “sang ngồi cạnh chồng tương lai” thì nó đã nhanh nhẩu nhảy vào.
- Mẹ ơi con đói rồi nên con muốn ăn luôn được không?
Cách xưng hô mẹ – con ngon lành của nó không làm mọi người đặc biệt là hai anh em họ Thiên để ý vì ai chả biết nó đang tạm thời là “con nuôi của ba mẹ Lâm Duy”.
- Đồ tham ăn! – Lâm Duy nhếch mép.
- Chỉ thua ai đó thôi à! – Nó lơ đãng.
- Hai cái đứa này, sắp… – Ông Lâm định nói là “sắp cưới rồi mà còn cãi nhau” thì đến lượt Lâm Duy chặn họng.
- Ông ơi, cháu biết lỗi rồi, mời ông dùng cơm ạ! – cậu cười trừ.
Suốt bữa cơm, ông nội và pama cứ được thể làm đôi vợ chồng trẻ rớt tim ra ngoài vì tưởng sắp bị lộ. Nhưng quả đúng là trời đánh tránh bữa ăn thôi, còn sau bữa ăn thì chắc trời còn đánh nặng hơn…
Hai gia đình đang ngồi ở phòng khách thưởng trà thì mẹ Lâm Duy quay sang thì thầm vào tai ông nội.
Không biết bà nói những gì, chỉ thấy sau đó ông nội cười rõ tươi....