Duck hunt
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Chuyện Một Thời Đã Qua - Windows78 Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Thôi, chả muốn nghĩ nữa, chuồn thôi, tôi bất chấp. phi lên vỉa hè, rẽ phải luôn, nghe tiếng hoooetttttt, thằng công an trong bot phi ra, tay cầm gậy chỉ thằng vào xe, mẹ kiếp , lại gặp cảnh sát, đen vãi lúa, nước này thì cố mà chạy thôi chứ biết làm sao, để nó túm đc là rách việc lắm, mong sao nó không có xe lùa, với lại tầm chiều đang đông xe, thách nó không giám bỏ bot, chỉ sợ bọn cơ động tuần sớm, nó thấy là toi ngay.
Vọt xe đc 1 quãng , không thấy thằng tuân cũng xe công an lùa theo, tôi thở phào nhẹ nhõm, phân vân xem thằng Tuân có thấy mình không, chắc là không, nhưng nãy nhìn qua gương, thấy nó dán mắt vào xe tôi mà, có lẽ nó nhìn chị, dáng chị ngon thế cơ mà, lại mặc đồ thể dục, cố gắn trấn an mình, tiếng chị nói: – Cái thằng này, sao chạy xe ẩu vậy, việc j phải chạy chứ, lại còn bị công an thổi còi nữa, quá lắm rồi.
Tôi không muốn làm chị mất vui, tôi bảo: – Thằng Tuân nó mà thấy em, nó đòi đi theo, chị thik có nó đi theo không.
“– Nhưng mà cũng không đến nỗi phải chay công an như kẻ cướp thế – Chị càu nhàu.
“trời ah, vượt có tý cái đèn đỏ mà đã ví mình là cướp, tôi làm thế cũng là vì lo cho chị thôi” tôi quay lại cười nói: – rồi, sau để chị đèo, đc chưa, lâu lâu không vờn mấy anh công an nên thấy nhớ nhớ thôi.
“- Ah, cũng đầu gấu nhỉ, trêu cả công an, ah thế đi đâu vậy, đi đường nào thế – Chị ngơ ngác hỏi.
Tôi chưa muốn quay lại công viên, h lăng quăng trên đoạn đường đó, sợ gặp lại thằng ôn kia lại khốn, tôi định ra ngoài thành phố, tôi cũng chả thèm trả lời chị, cứ thế lao đi, h tôi lo lắm, mọi chuyện không như tôi tưởng, hôm nay gặp thằng Tuân, may mà nó không chú ý. Nhưng mà lần sau thì sao, rồi ng bắt gặp chúng tôi không phải là Tuân, mà là Hương, là Linh, hay trầm trọng hơn là ng trong cơ quan chị, cơ quan ông Hùng hay chính là ông Hùng thì sao, trc đây thì đúng là trong sáng thật, chả có j mà sợ, cùng lắm thì nói là 2 chị em gần nhà rủ nhau đi chơi, nhưng mà h không còn trong sáng nữa, tâm lý cũng ngại hơn nhiều , nhỡ bị bắt gặp thì cũng không hay lắm, mặc dù cũng chả thiếu j lý do, nhưng nhỡ bị bắt gặp quá nhiều cũng không ổn lắm, sau phải cố nghĩ ra nhưng chỗ ít ng thôi. Hôm nay là 2 chị em mặc đồ thể dục, có bị gặp cũng có cái mà nói, nhưng bữa sau mặc đồ đàng hoàng thì đúng là khó ăn nói rồi.
Gió bắt đầu thổi mạnh, mát lạnh cả ng, gió mang theo hơi nước, làm cho con ng ta sảng khoái, tôi đã lái xe ra ngoại thành, ra gần sông. Hiện h xe đang đi trên 1 cái cầu cũ, vì cầu mới đã đc xây từ lâu, xe cộ đi hết bên đó, cây cầu này h chỉ còn cho xe lửa đi mà thôi, xung quanh ng dân cũng ít đi, tôi dừng xe giữa cầu, chị hỏi: – Ơ hay, sao ko ra công viêc, ra đây làm cái j.
Tôi mỉm cười không nói, lặng lẽ đi ra lan can, chống tay xuống, nhìn xuống con sông lớn đang cuồn cuộn chảy, nước đục ngàu, trải rộng 2 bờ, từng con thuyền đang thưa thớt đi lại, gió bốc lên mát từng hồi, cũng cuối chiều rồi, hơi nóng đã giảm bớt, mặt trời đã ở chân trời, phát ra anh sáng vàng nhàn nhạt. Chị đứng ngay gần tôi từ lúc nào, gió thổi làm mái tóc ngắn của chị tung bay, chị đang ngắm nghiền mắt, đầu hơi ngẩng cao, ưỡn ngực lên như cảm nhận từng đợt gió sông mát mẻ, 2 tay chống trên lan can, vẻ cũng thích thú lắm, tôi hít 1 hơi thật dài, tôi nói: – Sao, rất yên tĩnh phải không.
Chị gật gật đầu không nói, tôi cười cười: – Chiều mát mà không biết làm j, ra đây ngắm nước sông chảy, vừa mát lại vừa yên tĩnh, cũng không phải là 1 ý tồi, phải không nào.
Chị lại gật gật đầu, cũng chả nói j, đang tủm tỉm cười, mắt vẫn nhắm nghiền, tôi liếc xuống đôi chân của chị chị mặc quần ngắn quá gối thôi, không thấy cái vòng đeo chân đâu, tôi hỏi: – Sao lại không đeo vòng đeo chân em tặng.
Rồi không nghe thấy chị đáp, vẫn im lặng, tôi đoán ra đc câu trả lời, tôi nói: – Có j thì chị bảo là sinh nhật không có ai ở nhà, tự mình thưởng cho chính mình, không đc sao, ng đâu mà kém ăn kém nói thế.
Chị lại vuốt bờ tóc rối, vẫn im lặng, vẫn không nói j, tôi không biết chị đang nghĩ j cả, tôi nói: – Em thích chị đeo cái vòng đó, nó rất hợp với chị.
Tiếng ừm nho nhỏ vang lên trong không khí. Đc thêm 1 lát, tôi quay sang kéo tay chị bảo: – Thôi, thế thôi, đi tập thể dục, không lại béo ú lên h, em không thích béo đâu. Chị nắm tay tôi cười rất là tươi, tiếng cười dòn tan, chị nắm chặt tay tôi, rồi quay sang bờ sông hét lớn: A A A..a a.a a.a a…
Rồi chợt nhớ ra điều j, chị dùng 2 tay đưa lên miệng như kiểu cái loa, chị hét lớn: – TÊN SƠN LÀ TÊN DỞ HƠI, DỞ HƠI NHẤT QUẢ ĐẤT NÀY
Rồi tiếng cười dòn tan vang lên, như vang vọng mãi vậy, tôi tức lắm, phải trả thù, tôi hét to hơn:
- THUỶ HÂM, THUỶ THẦN KINH, THUỶ DỞ HƠI.A A. A.a.a…a
“- Thằng kia, cấm chạy, đứng lại đó, đứng lại coi nào – Tiếng chị cười nói la lên, 1 ng chạy trước, 1 ng chạy sau, náo loạn cả cái cầu vốn đang yên tĩnh, dưới kia, những dòng nước vẫn cuồn cuồn chảy, nhưng dòng thời gian vậy, mãi mãi không ngừng, không bao h chờ ai,
“- Ê, nhanh lên, ng đâu mà yếu như sên thế – Tiếng tôi vang lên
“- Cái j, em là con trai, tất nhiên là khoẻ hơn rồi, với lại lúc nãy chạy trên cầu mệt quá rồi – Chị đang đi bộ đằng sau, đang thở hộc hộc, mồ hôi ướt đẫm cả khuôn mặt, và ngực áo, hình như đã chán chạy rồi, tính bỏ cuộc.
Tôi bĩu môi: ‘ – Thế mà khoe khoang chạy thi, còn nói nào là chạy đc hơn 1 vòng hồ, mới chưa đc nửa hồ đã mệt.
“- Cái j, điêu vừa vừa thôi, hơn 1 nửa rồi nè, tại nãy chạy trên cầu mệt quá chứ bộ – h thì ngồi hẳn lên ghế đá rồi, đang lấy tay phe phẩy làm quạt, mồm thổi phù phù.
“- Gớm, cứ lôi truyện trên cầu ra, chạy đc có tý mà cứ kể mãi thôi, yếu thì nói yếu, ai bảo sao mà cứ nổ hoài – Tôi trêu trêu, cười nói
Chị chả thèm nghe, ngẩng đầu lên, nhìn tôi bằng ánh mắt trong veo, kiều lừa tình: – Ê, ra mua nước đi nha, chị đợi, mệt quá không đi đc nữa đâu, mà chị khát lắm rồi.
Tôi giả bộ ngó quanh, tôi bảo: – Em có thấy thằng Ê nào xung quanh đây đâu.
Chị nhổm dậy tính đập tôi 1 cái, may mà tôi trách đc, tôi cười cười: – Thôi, chút nữa ra cổng uống, ai lại bắt em 2 tay cầm 2 túi nước bao h, trông hài lắm. Chả thấy chị nói j, tôi lại tiếp: – với lại mới chạy xong, mồ hôi ra nhiều, uống nước lạnh là cảm đó ah nha.
Chị bĩu môi: – Thôi không cần, tý mời đây cũng không thèm uống, nhờ có tý mà cũng không chịu đi.
Nhìn cái mặt vênh lên, cái mũi chun lại, cái môi cong lên, tôi bật cười, cái này gọi là làm nũng sao, tôi ngồi xuống gần chị, ngửa mặt ra đằng sau, thở dài: – Em cũng mệt lắm, tý ra cổng uống nước cho đàng hoàng, lớn rồi lại cầm cái túi mút mút, không thấy giống trẻ con ah.
Đc 1 lát, cảm thấy đỡ mệt rồi, tôi kéo tay chị đi: – Thôi đi, đến hàng nước em khao, lẹ lên, sắp tối rồi.
Bóng tối đã dần dàn buông xuống, lác đác vài chiếc đèn đường đã bật, h đi gần may ra mới thấy rõ mặt nhau, xe đang lướt trên đường, tôi và chị nãy h im lặng, chẳng ai nói tiếng nào, sợ chị về trễ, tôi bảo: – Muốn rồi, hay là về nhé.
Một vòng tay quàng qua, ôm chặt lấy ng tôi, 1 bờ ngực mềm mại dán chặt trên lưng tôi nóng hổi, khuôn mặt chị áp má lên lưng tôi, 1 tiếng nhè nhè như lẫn vào trong tiếng gió: – Cứ đi đi, chị chưa muốn về nhà.
Tôi lặng im, cứ thế cảm nhận tiếng thở nhè nhẹ của chị đằng sao, thu 1 tay về, nắm bàn tay mềm mại mát lạnh, khẽ vuốt ve mấy cái, cứ thế cảm thấy thật nhẹ nhàng mà tình cảm, tôi nói: – Um, vậy đi thêm 1 lát, mà nhà còn j ăn không, em đèo đi mua luôn, không tý về lại không có j mà ăn.
“- Uhm, chị không biết nữa, nhà hết đồ ăn rồi, chả lẽ lại ăn mỳ, em tính xem nên ăn j bây h nhỉ....
« Trước1...3637383940...66Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ