↓↓ Truyện Yêu Thầm Chị Họ - KhoViGaiTheo Full
![]() | ![]() ![]() |
#1 |
Miên man suy nghĩ, bất giác mình vén tóc chị.
- Ở đây đông người, cẩn thận ta thấy đó! – Chị giật mình, nhẹ nhàng kéo tay mình xuống.
- Đến khi nào mình mới có thể giống như những cặp đôi đó.. – Nhìn ra ngoài đường, các đôi tình nhân ôm nhau trên xe dạo phố, không phải sợ ai trông thấy. Mình cười khẽ.
Chị im lặng. Đôi mắt mở to nhìn dòng xe qua lại, ẩn ước nỗi buồn sâu kín.
Mình ngốc quá, tự dưng đang vui lại đi khơi chuyện khiến chị buồn.
- Mình lại kia uống sữa đậu nành đi, đừng đứng đây nữa. – Mình kéo tay chị lại gần cổng. Chị lặng lẽ đi theo.
Vừa gọi hai ly sữa ra, chưa kịp uống. Chị bỗng đưa tay chỉ ra đường:
- T nhìn coi phải bé Uyên không vậy?
- Đâu? – Mình lật đật ngó theo.
- Áo đỏ đang chạy tới đó..
- Ừ, đúng rồi. Đi đâu vậy ta, sao nói bận mà? Em tưởng bận làm việc chứ.
- Chắc có hẹn với bạn.. – Chị suy đoán.
Bạn? Em Uyên làm quái gì có bạn chứ? Chẳng lẽ…
Mình bật dậy, tính tiền rồi chẳng kịp chờ lấy tiền thối, vội vã kéo chị lại taxi đậu gần đó.
- Đi đâu vậy T? – Hớt hãi bước theo mình, chị hỏi.
- Theo Uyên. – Mình đáp gọn.
- Anh chị đi…
- Chạy theo chiếc vespa trắng ở trước dùm. – Không đợi tài xế nói hết câu,mình đưa tay chỉ.
- Ok. – Chắc cũng gặp qua không ít trường hợp thế này, bác tài không nói nhiều, lập tức nổ máy đuổi theo.
Buổi tối đường phố đông đúc, dòng xe qua lại như mắc cửi, em Uyên lại chạy rất nhanh vào khu trung tâm, vất vả lắm bọn mình mới theo kịp.
- Giờ sao đây? Có muốn lên nói chuyện không? – Tài xế quay lại hỏi.
- Không cần. Anh cứ chạy theo phía sau là được, đừng để bị phát hiện. – Mình đáp.
- Đi theo bé Uyên làm gì vậy T? – Chị vẫn không hiểu tại sao mình làm thế, ngơ ngác hỏi.
- Xem Uyên đi đâu, gặp ai. Mấy ngày nay Uyên khác lạ, em có linh cảm không tốt!
- Ừm… T chưa khỏi đâu đó, làm gì cũng cẩn thận nhen!
- Em biết mà, chị đừng lo! – Mình trìu mến hôn nhẹ vào má chị.
Chạy qua mấy con phố, em Uyên vẫn chưa có dấu hiệu muốn dừng lại.
“Lục cục… lục cục…”
Đang chạy ngon trớn, bỗng hàng loạt âm thanh lạch cạch vang lên, chiếc taxi nhấp nhứ vài cái rồi khựng lại chết trân.
- Xe bị gì vậy anh? – Mình vội vã hỏi.
- Không rõ, để anh kiểm tra… – Tài xế lật đật xuống xe.
Giờ này còn chờ kiểm tra, nhìn bóng em Uyên càng lúc càng xa dần, lòng mình nóng như lửa đốt.
Mình mở cửa bước khỏi xe, kéo chị ra ngoài.
- Hết bao nhiêu vậy anh? – Miệng hỏi, tay mình móc điện thoại gọi cho em Uyên, hy vọng câu giờ được chút nào hay chút ấy.
- 80k, em thông cảm, xe lâu rồi chưa rảnh bảo trì nên trục trặc.. – Anh tài xế hơi áy náy.
- Không sao, anh gọi taxi khác ở gần đây lại giùm em gấp! – Mình gật đầu, mắt vẫn dõi theo bóng lưng áo đỏ càng lúc càng nhỏ, thầm cầu mong em Uyên nghe máy.
- Alô… – Tiếng ẻm vang lên. May quá!
- Uyên đi đâu vậy? – Mình vội hỏi.
- Sao T biết? – Ẻm ngạc nhiên.
- Thì nghe tiếng xe ồn ào quá nên đoán Uyên đang ngoài đường. Đi đâu vậy?
- Uyên có chút việc. Thôi nhen, có gì nói sau.
- Khoan đã, việc gì quan trọng không?
- Ồn quá Uyên không nghe được gì hết, tắt máy nhen!
- Khoan…
Mặc kệ mình khoan hò, em Uyên lạnh lùng tắt máy. Mình bấm gọi lại, phát hiện em Uyên tắt nguồn điện thoại luôn rồi.
Mình như bị lửa đốt mông, đi tới đi lui. Chẳng biết sao mình có dự cảm rất không tốt, cộng với thái độ kỳ lạ vừa rồi của em Uyên, mình càng thêm khẳng định ẻm đang giấu mình làm chuyện gì đó rất không hay.
- Gọi chưa anh? – Mình hỏi anh tài xế.
- Rồi, nó tới liền đó.
Vừa nói dứt câu, may sao một chiếc taxi trờ tới, mình vội vàng kéo tay chị lên xe.
- Anh chạy thẳng theo đường này nhanh giùm! Em cần đuổi theo người bạn có việc gấp! – Mình nhét vội tờ bạc 100k vào tay tài xế.
Được chích một mũi doping bất ngờ, tài xế rú ga phóng đi.
- Xe gì em trai? – Chạy mãi không thấy, tài xế quay lại hỏi.
- Vespa trắng, cô gái mặc áo đỏ. – Mình bồn chồn đáp.
Chạy nãy giờ mà chẳng thấy em Uyên đâu, hay là ẻm rẽ qua đường khác rồi? Chắc là thế, hi vọng trong lòng mình tắt dần. Chẳng lẽ đến đây rồi phải quay về sao?
- Không biết bé Uyên đi đâu mà xa vậy hén T? – Chị lo âu.
- Em nghi đi gặp thằng Khang. – Mình nghiến răng.
- Hả? Sao T nghĩ vậy? – Chị tròn mắt.
- Linh cảm thôi. Chút mình sẽ rõ mà. – Mình đang tập trung suy nghĩ nên không thể giải thích nhiều.
- Phải chiếc xe phía trước không? – Tài xế bỗng kêu to.
- Đúng rồi, anh chạy theo sau giùm em! – Mình như bắt được vàng, gật đầu như máy.
Từ xa nhưng mình vẫn nhìn khá rõ, đúng là em Uyên. Vừa nhìn thấy thì ẻm đã quẹo vào một khu nhà cao tầng khá lớn. Mình rất rõ về tên và chức năng của khu nhà này, hotel Mimosa.
Taxi vừa trờ tới thì dính đèn đỏ, không chạy theo kịp. Mình vội vàng cùng chị xuống xe, thanh toán tiền rồi chạy bộ tới. Tay mò điện thoại gọi cho Thanh sida.
- Gì mày? – Thanh sida hỏi.
- Mày đang ở đâu vậy? – Vừa chạy mình vừa hỏi.
- Đang đánh bida với Hưng mập. Sao?
- Tao đang lại hotel Mimosa, tụi mày tới liền được không? Em Uyên đi vô đó hình như hẹn với thằng Khang hay ai tao không rành, có chuyện rồi.
- Đệt, tụi tao tới liền. Mày chờ tao lại, đừng manh động! Móa, chưa lành đó!
Khi mình và chị vào tới sảnh hotel, nhìn quanh có vài người khách, tuyệt không thấy em Uyên.
Mình bước lại quầy tiếp tân, hỏi:
- Chị cho hỏi có cô gái tóc ngắn, mặc áo đỏ vừa vào đây thuê phòng nào vậy?
- Anh là… – Tiếp tân khá xinh nhìn mình nghi ngại. Hotel lớn thường rất chú ý bảo mật danh tính khách hàng thì phải.
- Là bạn. Đi chung mà nó giận bỏ vô trước, chị cho em thuê phòng kế bên là được.
- Anh chị cho xin chứng minh nhân dân. – Nghe thuê phòng, chị tiếp tân nhanh nhảu ngay.
- Chỉ có một giấy của em thôi, chị thông cảm!
- Thuê một lúc thì được, còn qua đêm thì…
- Một lúc thôi. Chị cho xin chìa khóa, em đang gấp! – Mình nói nhanh.
- À vâng, đây, phòng 406, anh lên trên rẽ trái. – Như hiểu mình đang gấp chuyện gì, chị tiếp tân nhìn mình và chị Diễm cười bí ẩn.
- Mình đi. – Mình nắm tay chị kéo đi. Từ lúc vào đây chị toàn cúi đầu nép vào người mình vì ngại, tội chị thật.
Tranh thủ lúc đi thang máy, mình gọi thông báo số phòng cho Thanh sida biết.
Thang máy vừa dừng, mình bước vội lại phòng 406. Mẹ kiếp, phòng mình nằm giữa hai phòng 405 và 407. Lúc này quên hỏi rõ, giờ biết phòng nào em Uyên vào đây? Phải thử từng phòng thôi, mình không có ý định chờ Thanh sida tới mới hành động. Lúc đó xôi hỏng bỏng không rồi, thời gian chẳng chờ đợi ai cả.
Mình gõ cửa phòng 405.
“Két”
Chờ một lúc, cửa hé ra, một người đàn ông ngoại quốc lạ hoắc tầm 40 tuổi, người quấn khăn nhìn mình.
- Hello! What’s happen? – Ông tây hỏi.
- Sorry, I’m want… – Mình gãi đầu, dốt english bẩm sinh chả biết nói gì. Miệng lắp bắp tay đẩy cửa nhìn vào trong.
Một ông tây khác đang trần truồng nằm trên giường, nhìn mình vẫy tay chào. Hơ… gặp anh em voz rồi, tiếc là không có neptune để vào chung vui.
- Sorry, sorry… You are continue… – Mình xua tay liên hồi, kéo chị chạy sang phòng 407. Phòng kia không phải, vậy chắc chắn là phòng này.
“Cộc… cộc..”
Mình hít sâu một hơi lấy tinh thần, lặng lẽ gõ cửa. Hàng trăm suy nghĩ trong đầu chạy loạn xạ, cố mường tượng cảnh sắp thấy trước mắt và cách xử lý sao cho vẹn toàn....