↓↓ Truyện Yêu Thầm Chị Họ - KhoViGaiTheo Full
![]() | ![]() ![]() |
#1 |
Ngược lại với thằng Khang, bọn Thanh sida nằm vật ra nền gạch, mặt mũi sưng vù như bị ong chích, máu mũi chảy ra đỏ lòm. Mình nhìn mà đau xót tâm can, nhưng đành bất lực…
- Tụi mày còn yếu lắm! Lần sau muốn chơi tao, nhớ đi ít nhất 10 thằng, cầm theo hàng nguội. – Nó tiến đến, ngồi xổm trước mặt mình, tay vỗ bôm bốp vào mặt mình.
- Đừng làm vậy mà… – Chị Diễm yếu ớt đẩy nó ra nhưng vô ích.
- Em xinh đấy, nhưng chọn nhầm người rồi. Thằng này chỉ giỏi núp váy đàn bà, không bảo vệ được cho em đâu. – Nó nhìn chị vẻ thương hại.
- Mày chờ đó… chưa xong đâu… – Vẻ yếu ớt lúc này của mình chẳng hù dọa được ai.
- Ok, tao chờ. Nhớ nhanh chút, đừng để tao đợi lâu quá!
Tặng thêm cho mình một bạt tai như trời giáng, thằng Khang đứng dậy, kéo em Uyên ra ngoài.
- Buông tôi ra… đừng chạm vào người tôi… – Em Uyên trừng mắt nhìn nó tóe lửa, vùng vẫy nhưng không làm lại.
- Em quên đã nói gì với anh rồi à? Đừng chọc anh giận đổi ý, lúc đó năn nỉ không được đâu. – Thằng Khang đe dọa.
Thật lạ, em Uyên đang tức giận là thế, chợt ngoan ngoãn như chú cừu non, líu ríu đi theo nó.
Hai người vừa bước ra cửa đã bị một đám bảo vệ chặn lại.
- Bọn tôi nghe khách báo lại trên đây có ẩu đả. – Anh bảo vệ to con nhất nói.
- Tụi đó lên kiếm chuyện, hai đứa tôi chỉ là nạn nhân thôi. – Thằng Khang điềm nhiên đáp.
Mấy bảo vệ nhìn vào phòng, sau đó quay ra nhìn nhau ngỡ ngàng. Thằng Khang đúng là số ít, nhưng ai là nạn nhân thì quá rõ ràng rồi.
- Sao? Các anh định không cho tụi tôi đi à? Rõ ràng bọn đó lên đây kiếm chuyện, tôi chỉ tự vệ thôi. – Thằng Khang nhún vai, vẫn nắm chặt tay em Uyên muốn lôi đi.
Đám bảo vệ lại nhìn nhau, có vẻ như cũng xuôi xuôi, muốn cho nó đi. Mình quá hiểu các chỗ làm ăn thế này rồi, họ đều muốn giải quyết êm thấm, không ai muốn lôi công an vào cuộc cho rắc rối làm gì cả.
- Các anh giữ cô gái lại… – Mình gắng thều thào.
- Hả? Cô này là gì của cậu? – Vẫn là anh bảo vệ to con hỏi.
- Là… bạn gái. Nó bắt cóc… – Mình lúng búng. Hi vọng chị hiểu nỗi khổ của mình.
- Bằng chứng nào nói tao bắt cóc? Mấy anh không phải muốn nghe lời nó đó chứ? Không tin cứ hỏi cô gái đi cùng với tôi xem ai mới là người yêu của cổ. – Thằng Khang cười, không quên ném cho em Uyên ánh mắt đe dọa.
- Cô là… – Anh bảo vệ quay sang em Uyên.
- Tôi không quen người đó. – Em Uyên nhìn mình phủ nhận.
- Mấy anh nghe rõ rồi chứ? Còn không tránh đường? Đối đãi với khách thế này, có muốn tôi gửi đơn phàn nàn lên cấp trên của mấy anh không? – Thằng Khang đắc ý nhướng mày.
- Tụi tôi hiểu lầm, anh thông cảm cho!
Đám bảo vệ né sang hai bên, nhường đường cho nó.
Một tia sáng vụt lóe trong đầu, mình lấy hết sức nói to:
- Cô ấy giận em nên mới nói vậy. Mấy anh giữ lại giùm, em là cháu chú Quyết…
- Chú Quyết nào? – Anh bảo vệ nhìn mình.
- Chú Quyết bên công an, em là cháu chú ấy. Mấy anh giúp giùm…
Anh ta giật mình, nhìn mình dò xét khá lâu, sau đó ra hiệu đám bảo vệ giữ thằng Khang và em Uyên lại.
- Các người muốn gì nữa? – Thằng Khang trợn mắt, nhưng nhìn thấy đám bảo vệ mặt mày hầm hầm, tay lăm lăm gậy gộc, nó im bặt (gậy cao su hay patrac mình không rõ).
- Có gì để chứng minh em là cháu chú Quyết không? – Anh bảo vệ dò xét.
- Để em gọi cho chú ấy…
Mình nói, móc điện thoại ra bấm gọi thẳng đến văn phòng của chú, mở luôn loa ngoài cho mọi người cùng nghe. Giờ này, sếp như chú chắc không trực rồi, mình hi vọng vào một người khác…
- Alô… – Giọng bực dọc không theo đúng phép tắc khi nghe điện thoại của dân vang lên. Nhưng với mình, lại là sự vui mừng không thể tả.
- Anh Phúc hả? – Mình hỏi nhanh.
- Ừ… ủa, ai vậy?
- Em T nè, có chú Quyết đó không anh?
- À, T hả? Không có, sếp làm gì trực giờ này. Có gì không em? – Anh Phúc vui vẻ hỏi lại.
- Dạ, em có chút rắc rối, định nhờ chú Quyết…
- Rắc rối hả? Ở đâu, anh kêu tụi nó lên liền.
Lúc này, anh bảo vệ xua tay ra hiệu với mình. Mình hiểu ý gật nhẹ, nói với anh Phúc không có gì, qua loa vài câu rồi tắt máy.
- Nãy giờ không nhận ra người quen, đừng buồn anh! Anh tên Trường. – Anh vỗ vai mình, cười cười chỉ vào bảng tên đeo trên ngực.
- Dạ, không có gì. Hiểu lầm thôi mà anh. – Mình biết điều cười nhẹ.
- Giữ cô gái này lại thì được rồi, có cần giữ luôn thằng kia lại không? – Anh Trường hỏi.
- Không cần. Anh cho nó đi đi, để cô gái lại được rồi. – Mình chẳng còn tâm trạng mà nghĩ đến chuyện báo thù nữa, chỉ muốn mau chóng về nhà.
- Ok.
Thằng Khang nghe vậy, nghiến răng nhìn mìnhtức tối, sau đó hậm hực bỏ đi một mạch, không ngoái lại.
Bọn Thanh sida lúc này cũng dần tỉnh táo, lồm cồm bò dậy, mặt thằng nào thằng nấy méo xệch, nhăn nhó vì đau.
Sau khi dìu bọn mình xuống sảnh, nhìn cả đám ngồi la liệt trên ghế, anh Trường quan tâm:
- Tụi em có cần đi bệnh viện không?
- Không, tụi em ổn rồi. Anh gọi taxi giùm.. – Mình huơ tay, gì chứ bệnh viện ngán lắm rồi, chết cũng không vào.
- Phải từ đầu em thông báo bọn anh biết thì đã giải quyết êm đẹp rồi, đâu bị thế này. – Anh Trường vẫn tỏ ra áy náy.
- Anh giúp em vậy là nhiều lắm rồi, cảm ơn anh!
- Khách sạn này sống nhờ chú Quyết mà, lãnh đạo biết được cháu chú bị đánh ở đây như vầy, tụi anh bị đuổi việc đó. – Đôi mày rậm như sâu róm của anh ta xoăn tít lại.
À, ra thế. Thảo nào…
Mình vỡ lẽ, khách sáo hứa hẹn đủ điều cho đám bảo vệ yên lòng. Chờ thêm một lúc, taxi đến, cả đám kéo nhau lên xe ra về. Mình, chị và em Uyên ngồi riêng một xe.
Không khí yên tĩnh bao trùm trong xe. Thỉnh thoảng vang lên tiếng thở nặng nhọc của mình và âm thanh sụt sịt của chị. Em Uyên thủy chung vẫn im lặng không nói, cặp mắt đỏ quạch lơ đễnh nhìn ra đường…
Mình đau đớn ôm bụng, vết thương vừa lành miệng đã lại tét ra, máu ri rỉ chảy. Điều này chẳng là gì so với nỗi đau trong lòng mình, đầu mình sắp nổ tung vì quá nhiều suy nghĩ chèn ép.
Từng câu nói của thằng Khang vẫn quanh quẩn trong tâm trí mình. Cùng với thái độ, hành động kì lạ không thể hiểu được của em Uyên, tất cả đem đến cho mình một dự đoán mơ hồ… nhưng mình có cảm giác đó là sự thật…
Mình sẽ nói chuyện với ẻm. Phải, mình sẽ làm cho ra lẽ, rõ ràng trắng đen chuyện này. Nhưng không phải bây giờ, khi đang có chị bên cạnh thế này. Sau chuyện lúc nãy, mình rõ hơn ai hết chị đang nghĩ gì. Có lẽ, lúc này… trong ba người bọn mình, chị đang đau nhất…
Cơn đau âm ỉ hợp sức cùng sự mệt mỏi kéo mí mắt mình sụp xuống, không còn biết gì nữa…
- T… dậy đi, đến nhà rồi…
Tiếng chị gọi khiến mình choàng tỉnh. Vừa nhổm dậy, cơn đau tê tái ập tới làm mình nhăn nhó.
- T đau lắm hả? – Chị nắm tay mình, mặt lo âu.
- Không sao. E ngủ lâu chưa? Uyên đâu rồi? – Mình nhìn lên băng ghế trước, trống trơn.
- Bé Uyên vô nhà trước rồi. Chị đỡ T xuống xe hén, tài xế chờ nãy giờ đó. – Chị ái ngại.
- Em tự đi được mà, vết thương ngoài da thôi, chị đừng lo!
Mình cắn răng, lọt tọt mở cửa xe chui ra ngoài thanh toán tiền.
Thật may, ba mẹ ngủ rồi, nếu không mình chẳng biết làm thế nào lên phòng mà không bị ông bà phát hiện.
Vừa ngả lưng xuống giường chưa được mấy phút, chị Diễm cầm mớ đồ nghề bước vào.
- Ở đâu ra nhiều vậy? – Nhìn đống băng gạc chị cầm trên tay, mình ngạc nhiên hỏi.
- Chị mua chứ đâu nè! T suốt ngày đánh nhau, biết thế nào cũng cần dùng tới mà.
- Em bị đánh chứ đánh ai đâu! – Mình phì cười, tình trạng này mà lại mắc cười, cũng chả hiểu nổi....