Insane
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Yêu Hay Thương Hại, Thất Bại Hay Chơi Dại?

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Má Kim chia tay hội bàn tròn sau khi nướng vào đó mấy chục triệu thì cũng cùng với anh Hường về. Anh Hường cũng được má Kim nhận làm con nuôi. Cùng với má rong ruổi khắp 14 nước trên khắp thế giới. Về Việt Nam má cầm trong tay cả trăm tỷ. Cũng là một trong những người giàu nhất Việt Nam những năm cuối thế kỉ 20. Ấy thế mà má từ khi về nước lại thuê lại cái quán này để kinh doanh. Từ đấy bị mấy ông mấy bà nhà giàu dụ dỗ đánh bài. 100 tỷ của 14 năm công sức má làm ra cứ thế từ từ cống hết cho mấy người kia. Hắn chả mấy khi thấy má ăn được người ta, toàn thua xong cái mặt lầm lỳ. Giờ thì má và anh Hường cũng chả có cái nhà cho đàng hoàng để ở mà phải thuê một căn nhà nguyên căn hai má con ở tạm. Má ly thân chồng cũng lâu rồi. Cũng không biết vì lý do gì nhưng giờ tình cảm của hai vợ chồng cũng bình thường. Xem nhau như bạn không hơn. Còn con gái má là chị Linh cũng lấy chồng và ổn định cuộc sống từ mấy năm trước nên đời má mãi lận đận và hiu quạnh ngoài anh Hường và…con chó Chihuahua má quý còn hơn tính mạng làm bạn.
Anh Hường năm nay ba mấy tuổi mà cũng chả bao giờ nghĩ đến vợ con. Chắc ngày xưa anh… chơi gái dữ quá nên cũng chả còn hứng thú với đàn bà. Hắn nghĩ thế vì mỗi khi nghe anh kể chuyện ở nước ngoài. Hắn thấy anh toàn nhắc đến những lần vui thú cùng mấy em bên Thái hay bên Lào, thậm chí cả mấy em bên Libia. Bên ấy được cái mại dâm là một nghề đóng thuế cho nên được hoạt động công khai. Nghe anh kể nhiều lúc cười ra nước mắt. Tiểu sử của anh đúng là hào hùng trong con mắt hắn lúc ấy.
Sau khi anh Hường và má chạy ra khỏi quán thì lão Úc cũng đóng cửa. Giả vờ thế thôi vì má Kim…nguy hiểm lắm. Lâu lâu má chơi cho phát làm cả bọn khiếp vía. Có hôm má với anh Hường lái xe về rồi nên cả bọn chủ quan chả thèm khóa cửa. Cứ phải gọi là ăn chơi thả cửa. Rượu thịt được giấu kín nay được mang hết ra làm mồi cho bọn hắn sát phạt nhau. Đùng một cái má ló đầu vào quát thào ầm ĩ trong đêm không tĩnh mịch làm mấy con chim cu đang ngủ cũng tý nữa rớt xuống vì thót tim(nó mà rớt thật là lại có đồ nhắm =))).
- Mẹ tụi mày, ngủ không lo ngủ tối ngày nhậu nhẹt. Sáng mai tao mà thấy đứa nào vác cái mắt đen thui hay vừa ngáp vừa làm việc thì tao trừ lương nhé mấy thằng quỷ…
Nghe thế cả bọn hết hồn muốn vãi cả tè. Đồ nhắm vừa được dọn ra còn chưa được chè chén. Rượu còn chưa được khui nắp đã bị má dọa cho chết khiếp. Thế là 9 thằng(cả hai thằng bếp) chả ai bảo ai mỗi thằng cầm một dĩa chạy biến vào bếp.
Mấy lần sau thì rút kinh nghiệm. Chờ má về cả tiếng đồng hồ mới đem đồ ra nhậu. Tranh thủ lúc ấy là cả bọn đi tắm với giặt đồ. Nghĩ lại thấy vui không tả được.
Má và anh Hường về rồi. Phải 20 phút sau hắn mới dám mượn chìa khóa cổng của ông Úc để ra mở cửa cho em. Hắn nhìn quanh nhìn quất chả thấy em đâu. Tự nhiên có tiếng thì thầm ngay bên má làm hắn xem rớt tim ra ngoài:
- Em nè.
- Á.á.á…maaaaaaaaa- Hắn kinh hoảng la thất thanh.
- Ma đâu ma đâu, mày liệu hả Cường?- Mấy ông kia nghe hắn la thì phóng vù ra tò mò.
- Em Oanh nè chứ ai mà ma?- Lúc này em nó mới ló cái mặt sau bụi trúc trước cửa quán ra làm hắn và mọi người thở phào chưng hửng.
- Sao em lại ngồi đây?- Hắn quan tâm cấm tay em dắt vô trong quán rồi nhờ ông Úc đóng cửa giùm.
- Tại em không biết đi đâu mà. Em ngồi tối giờ muỗi cắn đau muốn chết á.- Em mếu máo như sắp khóc.
- Khổ thân. Thôi em vào tắm rửa thay đồ đi rồi đi ngủ.- Hắn xoa đầu an ủi em.
Em “Dạ” một tiếng rồi xách cái cặp đeo trên lưng đi vô nhà tắm theo hướng tay hắn chỉ. Ở ngoài hắn chỉ biết thở dài ngao ngán. Sao số em và hắn phải khổ thế này. Đang suy nghĩ mông lung thì lão Thanh gọi hắn:
- Nhậu không Cường? Hôm nay có bạn mày tới nhậu chút cho vui. Rủ cả con bé luôn nhé.
- Em có biết uống đâu mà nhậu nhẹt gì anh ơi. Em chỉ biết phá mồi thôi.
- Kệ, phá mồi thì phá mồi. Ngồi xuống đây. Làm ly đi. Tý nữa nó mới…sung. He he he.- Lão Thanh cười đểu giả.
- @@!…Sung…mà…sung cái gì?- Cầm ly rượu trên tay hắn run run hỏi.
- Đù má mày. Thì làm cái chuyện…ấy ấy á. Ngây thơ như con nai tơ thế?
-…
Hắn cũng lờ mờ đoán ra ý ông Thanh là thế nào. Nhưng hắn cũng chỉ mỉm cười rồi uống cạn ly rượu. Hắn đâu bao giờ có cái ý nghĩ xâm hại em. Nuốt trọn ly rượu, hắn nhăn cả mặt. Cái mùi ngậy ngậy hôi hôi khó uống thấy sợ. Cảm giác rượu vào tới cổ cháy muốn rát cổ họng. Máu nóng trong người hắn như muốn dồn hết lên và…tụ lại một chỗ. Làm cả cơ thể hắn thấy nóng nóng khó chịu. Cởi cái áo sơ mi đang mặc chưa kịp thay. Hắn mới thấy mát mẻ một xíu.
- Ê em, lại đây uống với tụi anh mấy ly. Thằng Cường nó cũng đang nhậu nè.- Lão Thanh thấy em bước ra từ nhà tắm thì vẫy vẫy tay gọi.
Hắn ngoảnh đầu lại nhìn thì em trong chiếc áo thun màu hồng bó sát, làm vòng một của em trở nên đầy đặn. Eo của em đúng là nhỏ quá. Quần jeans ngắn qua đầu gối để hở nguyên cái chân trắng ngần. Mái tóc vừa được gội thơm nức mùi dầu gội làm cho hắn thấy rạo rực khắp người. Lúc ấy hắn chỉ có một điều ước duy nhất…
…Là mình đừng uống ly rượu hồi nãy.
Hạnh phúc đôi mình nắm trong tay
Tưởng như vụn vỡ nào đâu hay
Đôi khi cảm xúc như bất tận
Chẳng thể làm chủ, gió Heo May
Là anh có lỗi khi bạo dạn
Làm em hoảng sợ máu ra tay
Ngàn lần xin lỗi và hối hận
Xin được thứ tha phút giây này.
G i a i T r i 3 2 1 . P r o
Chương 9:
Em bước lại bàn nhậu của hắn mà chả nói gì. Kéo ghế lại sát hắn ngồi xuống thản nhiên. Vẫn giữ thái độ lạnh lùng với người khác như ngày nào. Đúng là coi trời bằng vung, coi người dưng chả ra cái búa gì mà.
Cơ mà lão Thanh cũng không lấy đó mà buồn lòng. Chắc cũng nghĩ là em còn ngại mọi người nên không dám nói chuyện:
- Thằng Cường mới uống một ly rồi. Giờ tới lượt em đó. Coi như là ra mắt tụi anh chứ em dâu?- Lão Thanh vừa nói vừa đưa ly rượu qua em.
- Dạ. Để em kính các anh một ly. Em tên Oanh, là bạn gái anh Cường. Nãy em đến mà chưa chào hỏi gì mọi người. Coi như ly này em xin cáo lỗi cùng mấy anh ạ.- Cầm ly rượu lão Thanh đưa em nói rất lễ phép.
Cả hội Heo May vỗ tay rầm trời khen “Được được” rồi nhìn em nốc cạn ly rượu.
Thấy em uống rượu mà chẳng nhăn mặt. Hắn lại phải nhăn mặt thay em:
- Em biết uống rượu à?
- Chút chút.- Em quay qua hắn cười mỉm.
- Ghê nhỉ? Anh chả uống được. Tý nữa anh mà bị ép quá thì em khiêng anh vào giường nhé?- Hắn thì thầm vào tai em.
- Hứ. Anh tự mà đi. Ai mà khiêng anh cho nổi.- Em lắc đầu nguầy nguậy.
Hắn cười cười chả nói gì. Ở trong bếp, thằng Hùng bưng ra nguyên một tô bò kho bự chảng đưa đến trước mặt em:
- Này, tô bò kho này em để dành cho chị dâu đấy nhé. Em hâm nóng rồi chị dâu tha hồ mà ăn. Hì hì.- Nó gãi đấu cười cười.
- Ghê bay! Chưa gì đã gọi chị dâu rồi? Còn ga lăng làm cho một tô bò kho nữa mới ghê chứ. Thế mà tụi tao xin thì chẳng bao giờ cho.- Lão Thanh hậm hực.
- Kệ tui, lâu lâu mới được phục vụ một người đẹp như vậy thì phải ga lăng là chuyện bình thường phải không anh Cường?
Hắn gật đầu ra chiều đồng ý với thằng Hùng. Cũng ngại với nó. Các đồ ăn trong bếp đều được kiểm soát gắt gao thế mà nó cũng dám đưa một phần cho em ăn. Vừa cảm kích nó vừa thấy có chút gì đó ấm ấm trong lòng nên hắn tự nhiên chả biết nói gì lúc này, chỉ biết cầm ly rượu lên nói:
- Cảm ơn chú Hùng. Được quen biết mọi người ở Heo May. Được anh em quan tâm chiều cố em chẳng biết nói gì hơn. Em và bé Oanh xin uống hết ly rượu này coi như thay lời cảm ơn nhé.
- Ôi dào. Ơn nghĩa gì. Cơ mà chú uống là anh mừng rồi.- Lão Úc chen vào....
« Trước1...2122232425...38Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ