↓↓ Truyện Yêu Hay Thương Hại, Thất Bại Hay Chơi Dại?
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Hắn cứ thế làm việc cùng mọi người cho tới 9 giờ. Quán hôm nay không đông lắm nên cũng không mệt mỏi gì. Mấy thằng lại trốn ra sau bức tượng người con gái trên hồ cá để tránh ánh mắt anh Hường rồi lao vào tám chuyện trên trời dưới đất.
9 giờ 15 thì em bước vào, trên vai đeo một cái cặp căng phồng. Chắc là quần áo.@@!. Đang cười nói với mấy anh thì hắn nghe ông Tài chỉ chỉ ra ngoài cổng:
- Khách vô kìa. Đù. Em xinh quá tụi bây.
Hắn với mấy anh kia cũng quay đầu ra nhìn. Hắn choáng váng khi thấy em xuất hiện bất ngờ. Ai mà nghĩ hôm nay em lại đến vào lúc này. Hắn lấy lại vẻ bình thản ngay sau đó rồi cũng tiến lại tới em. Vừa đi hắn vừa nghe mấy cha nội đằng sau lải nhải:
- Đù má thằng Cường. Giành mất phần anh em. Cha mày. Khách già chả thấy mày lại order bao giờ. Cứ gái xinh mày ló cái mặt ra là cái thế… nào?- Lão Tài chửi đổng
Cũng may lúc này ngoài khu B không có khách chứ khách mà nghe lão nói mấy câu chợ búa đó chắc cũng phải bỏ về hết.
Hắn thở dài một cái rồi quay qua nói:
- Bạn gái tui tui không tiếp để cho mấy ông dê à?
-…- Lão Tài cứng họng chả biết nói gì.
Bước đến chỗ em, hắn nhăn mặt tỏ vẻ không vừa ý hỏi:
- Sao em lại tới đây? Sao không chờ anh hết khách?
- Em có biết đi đâu đâu. Ngồi net mãi cũng chán. Em muốn ghé anh ngồi uống café xem anh làm việc.- Em mếu máo.
- Thôi thôi được rồi. Em vào ngồi đi. Để từ từ anh tính.
Nói rồi hắn dắt em ngồi ngay giữa khu B, nơi hắn có thể chạy qua chạy lại mà coi em:
- Em uống gì?- Hắn đưa menu tới cho em hỏi.
- Em muốn ăn cơ. Từ chiều giờ em chưa ăn gì.- Em nhõng nhẽo.
- Sao không chịu ăn? Giờ quán anh chỉ bán mấy đồ ăn nhẹ thôi chứ có gì đâu mà ăn cho no được?- Hắn càu nhàu.
- Kệ! em thích.- Em đáp gọn lỏn.
Hắn thở dài chả nói gì. Cầm cuốn menu đi vào rồi order luôn cho em một cái bánh mì xíu mại trứng với một chai trà xanh 00. Giờ nghĩ lại hắn thấy mình ngu vãi. Trà xanh 00 uống vô…mắc tè chết cha. Thế mà hắn dám order cho em rồi để em ở ngoài từ 10 giờ tới tận 1 giờ sáng. Chả biết em “giải quyết” thế nào?!? @@!
10 phút sau thì hắn bưng ra cho em nguyên con bò né ở trên có hai cái xíu mại được ốp trứng đang sôi xèo xèo với chai trà xanh.
- Em ăn tạm nha em. Ở đây giờ còn mỗi cái này là ngon thôi.- Hắn cười mà như mếu.
- Hi hi. Cảm ơn xã. Em sẽ ăn hết nè.- Em cười híp mí.
- Suỵt suỵt, đừng có gọi xã xã nơi công cộng. Người ta nghe thấy người ta đánh giá cho.- Hắn nhắc em khi thấy mấy lão nhân viên cứ đi qua đi lại hóng hớt.
- Kệ! em thích thế.
Hắn đến bó tay với em, bướng bỉnh không chịu được.
- Em ngồi đây ăn rồi uống nước đi nha, anh còn phải làm việc.
- Dạ, anh cứ làm đi. Em không quấy anh đâu nè.
Hắn bưng cái mâm đi vào bếp. Vừa bước vào quầy thì hắn đã bị anh Hường chọc cho quê độ:
- Đù má dữ bay. Mới lên Sài Gòn mà đớp được em thơm thế?
- Thằng này nhìn thế mà nguy hiểm quá. Chắc “ăn thịt” con người ta rồi bỏ, xong mang cái bụng đến than “anh ơi em có bầu à?”- Lão Biển đùa ác.
- Đệt. bầu bì cái búa. Tui còn chưa đụng chạm gì em nó nhé. Mấy người chỉ toàn giỏi suy bụng ta ra bụng người.
Cả bọn phá ra cười khi thấy mặt hắn đỏ gay. Hắn tức quá vứt cái mâm lên mặt quầy rồi ra ngoài cổng đứng.
- Bị tụi kia trêu dữ quá hay sao mà chạy ra đây thế thằng em?- Lão Úc hỏi hắn khi thấy hắn lầm lũi đi ra.
- Ừ- Hắn đáp gọn lỏn.
- Ờ thế anh hỏi thật…mày…”ăn” nó chưa?
-…@@!…ăn cái shit vào mặt ông nè.
Hắn đến tức hộc máu mồm vì mấy câu nói đùa của mấy người này. Có thể bây giờ mấy câu này với hắn chỉ là bình thường. Nhưng ngày xưa mới lên Sài Gòn. Hắn còn mang cái tính thật thà của con trai phố núi. Ai nói gì cũng tin. Ai nói gì cũng nghe. Chả biết nói bậy. Cho nên giờ nghe mấy câu này hắn thấy chối tai không chịu được.
Hắn tức quá đến thẳng chỗ em đứng rồi…chả nói gì. Cứ khoanh tay nhìn em ăn từ từ. Riêng cái khoản ăn chậm thì hắn đúng phải gọi em bằng…má.
- Người gì đâu mà ăn chậm như rùa. Ai lấy em về chắc nhìn em ăn thôi người ta cũng bỏ bữa luôn quá.- Hắn còn tức vụ mấy câu nói hồi nãy nên trút luôn vào em.
- Ơ, anh hay nhỉ? Em từ hồi còn nhỏ đã bị mẹ bắt ăn chậm rồi. Con gái mà ăn như…heo ăn là anh á. Có ma nó rước.- Em vừa xé cái bánh mì vừa lè lưỡi với hắn.
- Hứ. Chứ ăn chậm thì có người rước à?
- Không, cơ mà đỡ đau dạ dày. Hi hi.
Lại cái kiểu cười híp mắt của em. Hắn đang tức không có chỗ xả mà thấy nụ cười dễ thương đó cũng không nỡ xả vào em. Đành giấu trong tim và trở lại tính cách thường ngày. Chả để tâm mà cũng chả suy nghĩ.
- Thế tối nay em định ngủ ở đâu?- Hắn hỏi nhỏ em.
- Ngủ với anh.- Em thản nhiên đưa miếng xíu mại vào miệng rồi đáp.
- @@!… H…ả…h…ả… Em…em…vừa…nói cái gì?- Nghe xong hắn muốn đơ cái lưỡi.
- Thì em nói em muốn ngủ ở đây này. Ngủ với anh. Không được à?- Em nheo mắt hỏi.
- Má Kim với anh Hường mà biết là anh có nhảy đi nhảy lại xuống sông Sài Gòn cũng chả rửa hết tội đâu.- Hắn xua tay từ chối thẳng.
- Thếtối nay em ngủ ngoài đường.- Em chả nhìn hắn chỉ tay ra đường nói.
- Ừ…thế tối em…ngủ với anh vậy.- Hắn đành bó tay lao vào cửa tử.
Gì chứ em chơi cái chiêu bất cần thì hành đành xuống nước chứ hết nói với em rồi. Em nhỏ tuổi hơn hắn mà suy nghĩ còn ghê gớm hơn hắn. Thế là hắn đành để em đưa vào tròng.
Vấn đề trước mắt với hắn chả phải anh Hường hay má Kim vì hai người sau khi đếm tiền xong cũng về nhà bên Tân Bình ngủ. Chỉ có tụi hắn ở lại đây giữ quán. Mà vấn đề là làm sao cho mấy lão ca ca kia hiểu được hoàn cảnh của hắn mà chấp nhận cho bé Oanh ở lại mà phải thề bí mật này “sống thì để bụng, chết thì mang theo” đây. @@!
Hắn dở khóc dở cười làm liều. Gọi mấy ổng tập trung lại một chỗ rồi cũng trình bày hoàn cảnh của hắn và em nó lúc này. Nghe xong mấy ổng cũng thông cảm. Cũng ừ ừ hoành tráng và hứa giữ kín chuyện này cho hắn.
Thầm cảm ơn mấy anh. Hắn cũng thầm cảm ơn cuộc đời còn nhiều người tốt. Tiến tới em hắn cười cười rồi nói:
- Tý khoảng 10 giờ em chịu khó ra ngoài nhé. Chờ má Kim với anh Hường về em mới vô được.
- Ừ em biết rồi. Cảm ơn xã nè.- Em lại làm cái bộ mặt híp mí phồng mồm ra với hắn.
Quay vào trong quầy. Hắn nói với anh Hường:
- Anh tính tiền B9 giùm em với.
- Thế mày trả à?
- Vâng.
- Mất mẹ nó 50% rồi.- Anh Hường tặc lưỡi rồi cũng tính tiền xoành xoạnh.
- @@!
Ở quán hắn có một điều may mắn là nhân viên nếu order đồ ăn, nước uống ở đây thì đều được tính giá gốc. Tức là một cái bánh mì xíu mại nhìn ngon thế kia cũng chỉ có 17.000. Còn chai trà xanh có 9.000. Thế là hắn cũng bớt được khối tiền nếu hắn tính. Chứ để em tính có mà…nghèo sớm. Cơ mà được cái anh Hường và má Kim rất thương nhân viên. Cho nên sáng nào cũng mua bánh mì thật nhiều cho tụi hắn order trứng ốp la hay có khi chỉ order ba ổ bánh mì không kẹp với đường hay chấm sữa. Rẻ bèo nhèo nên gần như sáng nào hắn không phải đi học cũng đều order ăn sáng ở đây cả.
Lầm lũi tính tiền xong hắn bước tới bàn em ngồi. Thấy em cũng vừa ăn xong hắn bảo:
- Anh tính tiền rồi, chút em chịu khó ra ngoài đợi anh hết giờ nhé. Còn không biết má Kim với anh Hường về mấy giờ nữa.
- Dạ, cảm ơn ông xã nè.
10 phút sau thì em rời khỏi quán. Hắn cũng mong em đừng ra ngoài lung tung vì giờ trộm cắp nhiều. Em thì chắc không có nhiều tiền chứ…sắc thì em nhiều lắm. Nó mà cướp sắc em thật chắc hắn đến…cắn lưỡi.
Hôm nay khách hết sớm hơn mọi ngày. 11 giờ 30 đã chả còn mống nào. Chắc do cơn mưa hồi chiều làm không khí hơi se lạnh nên người ta muốn về đắp chăn ngủ sớm. Đấy là hắn nghĩ vậy chứ có…Chúa biết người ta sao mà về sớm. @@!...