↓↓ Truyện Yêu Hay Thương Hại, Thất Bại Hay Chơi Dại?
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Ummm. Chắc tầm…hai tuần gì thôi em ạ.
- @@!…
Hai tuần??? Quá khủng khiếp với hắn. Vậy là hắn phải chịu đựng cảnh đau chân trong suốt 14 ngày? Chắc chết luôn cho rồi. Hắn nuốt nước miếng đánh “Ực” một tiếng.
Đành ngậm bồ hòn. Hắn vào nhà tắm tắm rửa rồi giặt đồ. Định đi ngủ thì lão Thanh ở đâu đi vào cầm theo chai rượu Vodka Hà Nội.
- Ê! Nhậu không Cường? Ngày đầu tiên đi làm làm tý cho nó xung chú em.- Lão Thanh đưa chai rượu tời trước mặt hắn nói.
- Dạ thôi thôi anh, anh tha cho em. Em đuối lắm rồi. Bữa khác đi anh. Giờ em chỉ thèm ngủ thôi. Mai em còn phải đi học sớm nữa.- Hắn xua tay tía lia.
- Uh tùy chú. Thằng Tài đâu? Nhậu không ra làm với anh vài chén?- Lão Thanh chuyển đối tượng bạn nhậu qua lão Tài đang ngồi bấm ngón chân.
- Chơi mày. Sợ đéo gì mày. Đêm nay bố cho mày chết.- Lão Tài hất hàm.
- Ok! Lên khu D đi, tau dọn rồi đó.- Nói xong lão Thanh đi luôn ra ngoài lên khu D chờ lão Tài.
Lão Tài bật dậy vào nhà tắm tắm rồi cũng chạy biến lên khu D làm bạn nhậu với con sâu rượu kia. Hắn mỉm cười rồi nằm gác tay lên trán suy nghĩ. Ngày đầu tiên đi làm đúng là mệt thật. Nhưng cũng rất thú vị. Giúp hắn biết thêm được nhiều điều nữa.
Sáng sớm tỉnh dậy, cái chân hắn cũng bớt đau đi nhiều. Hắn đi đôi dép lê cho đỡ đau chân rồi vào toilet tắm. Hắn phải thừa nhận từ khi hắn tới đây làm thì hắn đâm ra sạch sẽ hơn hẳn. Một ngày có khi hắn tắm 5 6 lần, còn bình thường là 4 lần. Hắn cũng chả biết sao hắn khoài tắm thế nữa. Tắm rửa xong hắn cũng lại lê cái xác đi học. Hôm nay cổng quán mở sớm nên hắn không phải phiền lão Úc mở cổng giùm. Bước ra tới cổng hắn mới nhìn ngang sang bên để ý cái bảng hiệu của quán hắn: “Café sân vườn Heo May”. À. Thì ra quán hắn tên Heo May. Thế mà hắn hai ngày nay hắn chẳng để ý. Hèn chi lúc 11 giờ đêm qua hắn có nghe cái bài gì gì của ca sĩ Khánh Hà mà có cái đoạn hay lắm: “gió heo may đã về, chiều tím loang vỉa hè, và gió hôn tócthề. Rồi mùa thu bay đi…”. Thế là từ khi hắn biết đến cái tên quán, hắn đâm nghiện cái bàn hát đấy, và chỉ luôn mồm hát lại cái câu “gió heo may đã về, chiều tím loang vỉa hè…”. Cơ mà lại chẳng biết tên bài hát đấy. Đến bốn năm sau, khi ngồi viết những dòng này hắn mới search google và biết cái bài hát đấy là “nhìn những mùa thu đi”của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. @@!
Lại đi bộ ra trạm xe bus trên đường Trần Huy Liệu. Hắn mong gặp được chị cho buổi sáng hôm nay tốt lành một xíu. Thế mà trời chả chiều lòng người. Tiếp viên xe bus này không phải chị mà là một chị có bộ mặt khá cau có. Làm buổi sáng của hắn nguyên một màu u tối. Hắn chẳng thèm để tâm nữa rồi tranh thủ ngủ một xíu chờ cho đến trường.
Tỉnh dậy hắn thấy xe vẫn đang chạy trên đường 3-2. Chờ tới ngã tư Thành Thái hắn xuống xe rồi cũng đi thẳng lên trường. Gặp ngay thằng Thanh cũng vừa tới cổng trường. Hai thằng mua mỗi đứa ổ bánh mì thịt với ly sữa đậu nành rồi thong thả ra ghế đá trong sân trường ăn sáng. Được một lát thì bang hắn cũng nhập hội đầy đủ 8 đứa. Ăn uống trò chuyện một lát thì vào lớp. Cả bọn lại lục tục lên lớp. Riêng hắn là lại chiếm tiện nghi cho mình trước. Mượn đùi thằng Thanh, cướp cái điện thoại của nó rồi gắn tai nghe vào nghe nhạc và ngủ. Có thể do hôm qua hắn làm mệt quá nên hôm nay hắn rất thèm ngủ. Tỉnh dậy nhờ thằng Thanh đánh thức. Hắn vẫn còn mơ màng:
- Về mày. Mày định ngủ tới chiều luôn đấy à?- Thằng Thanh tát vào má hắn cho hắn tỉnh hẳn.
- Hả? 11 giờ rồi á? Xạo mày. Đếch gì nhanh thế?- Hắn hoảng vía tỉnh hẳn cả ngủ.
- Chứ bố giỡn với mày à? Ngủ say như chó. Bố đưa mấy quyển sách cho mày gối đầu mà cũng đéo biết.
-…!!!
Hắn cũng chả biết sao hôm nay mình ngủ nhiều như vậy. Uể oải duỗi thân mình xong hắn cũng cùng thằng Thanh đi xuống cổng trường.
- Thôi về nhé! Mai gặp lại chú.- Hắn vẫy tay với thằng Thanh.
- Mai chủ nhật học đếch gì mà gặp?- Thằng Thanh vặn lại hắn.
- Ờ tao quên. Thế mốt gặp. Bye.
- Bye cu.
Chào thằng bạn xong hắn lững thững đi bộ xuống trạm xe bus quen thuộc. Đang thả hồn theo những dòng suy nghĩ lung tung thì trời đổ mưa. Hắn cũng chả biết tránh mưa ở đâu. Hắn chửi thầm trời Sài Gòn kì cục còn hơn đàn bà con gái. Mưa lúc nào không mưa mà toàn mưa bất chợt chả báo trước. Cũng chả thèm gọi điện báo cho hắn biết. Cơ mà nhìn lại mình hắn mới nhớ mình chưa mua điện thoại. Có duy nhất cái điện thoại thì bị “bộ đội” mất hồi 3 tháng trước khi ôn thi bên quận 3 rồi. Trời mà có liên lạc với hắn thật thì thể nào cũng: “thuê bao quý khách…”. Hắn đành chạy vô quán tạp hóa gần đó xin một cái bịch nilon để mấy quyển giáo trình cho đỡ ướt. Xong lại chạy ra đi trong mưa. Hắn cũng không biết vì sao hắn lại thích dầm mưa như thế.Hắn cứ thế đi trong làn mưa mát mát lành lạnh tới bến xe bus. Mưa càng lúc càng lớn. Trắng xóa cả bầu trời. Đường Sài Gòn bắt đầu ngập nước. Đi trên vỉa hè hắn cũng chả tránh được những dòng nước bắn tung tóe lên người bởi những chiếc xe máy đang cố gắng chạy thoát khỏi cơn bất chợt.
Hắn tự dưng nhớ em quá. Nhớ cái lúc cả hai đứa dầm mưa chạy trong làn mưa trắng xóa. Đến giờ đứng dưới mưa đây. Hắn còn nhớ như in câu nói với em ngày nào.
- Chỉ có những kẻ thất tình mới đi bộ trong mưa thôi em ạ. Ha ha ha
Ừ, chỉ có những kẻ thất tình mới đi trong mưa thế này. Và không biết là hắn có phải đang thất tình hay không. Hắn cũng chả biết hắn có yêu em không. Hắn chỉ biết là giờ hắn thèm cảm giác được đi trong mưa. Hắn thèm được những giọt nước mưa tát vào mặt. Hắn muốn tỉnh táo để thoát ra khỏi những dòng suy nghĩ mông lung này.
Chợt. Hắn cảm nhận như có một vòng tay luồn vào mạng sườn hắn. Rồi siết chặt lấy hắn. Sau lưng hắn không còn cảm giác bị mưa tát vào nữa. Mà là cảm giác ấm ấm của xác thịt. Hắn cảm nhận được làn da mềm mại của con gái trong cái ôm này. Hắn đứng lại tự cười mình chắc suy nghĩ nhiều quá sinh ra ảo tưởng. Chắc xem phim Hàn nhiều quá nên bị “ngộ”. Nhìn xuống hắn vẫn thấy đôi bàn tay nhỏ nhắn ấy. Sau lưng vẫn là cảm giác ấm ấm ấy. Hắn giật mình. Cầm nhẹ hai bàn tay ấy, gỡ ra…rồi quay đầu lại nhìn.
Là em, là em bằng xương bằng thịt đang nhìn hắn. Không một giọt nước mắt, không có một chút gì yếu ớt. Hắn chỉ nhìn thấy trong đôi mắt em là ánh mắt đầy cương nghị và thêm phần lạnh lùng. Em và hắn cứ đứng nhìn nhau như thế dưới mưa. Ném luôn bọc giáo trình xuống đất, hắn cố nắm chặt bàn tay ấy. Cũng chẳng mở miệng nói ra câu nào. Phải chăng là quá bất ngờ. Quá tượng hình. Em và hắn. Đứng đó. Dầm mưa. Nhìn nhau…rồi mỉm cười.
Có thể anh chỉ tưởng tượng
Về người con gái anh thường hay mơ.
Và rồi cô bé ngây thơ
Hiện ra trước mắt bất ngờ tình anh.
Tình yêu có quá mong manh
Khi trong đôi mắt long lanh vô hồn?
Và em sưởi ấm tâm hồn
Để anh được thấy bồn chồn nôn nao.
Trong tim hạnh phúc làm sao
Khi em chợt đến cùng bao sóng ngàn.
Mưa kia có thể phũ phàng
Để em đi mất vội vàng khỏi anh.
Nhưng mưa còn chút long lanh
Khi mang em lại nhìn anh nồng nàn.
Hạnh phúc dường như ngập tràn
Làm anh chẳng thể thốt ngàn câu yêu.
Và em cô bé đáng yêu
Em làm anh phải thầm yêu em rồi.
Mong sao sóng cản cát bồi
Em luôn mạnh mẽ và ngồi bên anh.
Để cho muôn ngàn sóng xanh
Chẳng thể cuốn mất tình xanh chúng mình.
Chương 8:
Hắn lặng lẽ nắm tay em tiếp tục dầm mưa đi về phía trạm xe bus. Giờ hắn cũng không muốn chạy nữa. Hắn sợ rằng nếu chạy tiếp thì biết đâu sẽ lại có ngày hắn phải dầm mưa đi trong một ngày nào đó như ngày hôm nay mà không còn có điều thần kỳ này xảy ra một lần nữa.
Hai đứa cứ vậy đi bên nhau mà chẳng nói cùng nhau câu gì. Môi em đã bắt đầu thâm tím lại vì lạnh. Hắn cũng chẳng biết phải làm gì cho em lúc này. Đôi khi, tỏ ra vô tâm một chút cũng là một sự hâm nóng tình cảm....