↓↓ Truyện Yêu Hay Thương Hại, Thất Bại Hay Chơi Dại?
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Hai giờ rưỡi hắn giật mình tỉnh dậy vì có tiếng mấy người đang nói chuyện. Ra là mấy anh hết ca làm nên cũng vào ngủ. Hắn lật đật bò dậy rồi… vào nhà tắm tiếp. Chả cần biết có khách hay không hắn cứ quần đùi cởi trần lao luôn vào toilet mà xả nước ầm ầm. Thấy mát lạnh hết người hắn mới chịu chui ra thay đồ rồi bước vào ngày đầu tiên làm việc. Ngày đầu tiên được bon chen vào cuộc sống đầy khó khăn tại Sài Gòn. Ngày đầu tiên cầm được đồng tiền khách tip. Ngày đầu tiên ấy. Đối với cá nhân hắn. Luôn ngập tràn đầy niềm ký ức và kỉ niệm…
Sống theo chí lớn hôm nay
Để bị đạp đổ trong tay người tình.
Học hành cũng chỉ bình bình
Nhiều lúc bỏ dở, than bình thường thôi.
Nằm ngủ sao thấy đơn côi
Thèm một cảm giác có ai nằm cùng.
Ngày mai lại được trùng phùng
Chả vui chả khóc… chỉ cùng… cười duyên.
Chương 7:
Hắn lững thững đi ra quầy thu ngân chỗ anh Hường hôm bữa. Nhưng hôm nay thay vào vị trí của anh Hường là một nhỏ gái, hắn vừa nhìn là phải thoáng chút sững sờ. Đẹp. Đẹp không tả được(vì không tả được nên không tả thêm nhé ^^!). Hắn đứng hình hết 10 giây mới tỉnh ngộ. Lại chào hỏi ẻm liền:
- Chào bạn, mình là nhân viên mới. Không biết giờ mình phải làm gì?
Ẻm nhìn qua hắn một lượt rồi mới mở miệng nói:
- Anh giờ đứng chỗ quầy trà kia đi trà đá cho khách với dọn bàn phụ mấy anh ở đây thôi. Chứ em chưa dám để anh order đâu. Nhầm lẫn đền tiền chết.
Hắn muốn rớt nước mắt vì sự quan tâm chu đáo của em nó(hắn đâu biết là thằng nhân viên mới nào chả được nói như vậy!). Liền hào hứng đáp lời rồi cũng phăng phăng hướng đôi mắt của mình ra ngoài cổng để xem có khách nào mới cho hắn bưng trà. Chờ mãi chả thấy ma nào. Đứng mãi cũng mỏi chân. Hắn mới định đi lòng vòng xem xét quán xá xem nó như thế nào. Đang định bước đi thì hắn nghe có thêm một giọng đứa con gái nữa nói với hắn.
- Cái anh gì ơi. Anh cầm cái bình trà này đi châm trà cho khách giùm em nhé.- Nói rồi nhỏ đưa bình trà thủy tinh có sẵn đầy nước và đá cho hắn.
Nãy giờ hắn quan sát mà chả hề thấy nhỏ này xuất hiện. Thế mà lù lù ở đâu hiện ra đưa ngay cho hắn bình trà. Nhìn nhỏ cũng khá là xinh gái nhé. Cơ mà được cái nước da trắng bóc. Nhìn như da em bé ấy. Mắt một mí, khuôn mặt hơi tròn tròn. Đánh phấn má hồng nhìn dễ thương không chịu được. Cơ mà vẫn thua cái em đang ngồi quầy thu ngân kia. Nói chung là cả hai em đều đẹp. Em này thì được cái có nước da trắng, mặt bầu bĩnh. Em kia nhìn mắt tròn mà hơi sắc, Quần áo mặc toàn đồ hiệu. Tóc nhuộm hơi vàng vàng. Hắn đoán em này ăn chơi chắc cũng dữ lắm.
Chỉ nghĩ được như vậy rồi hắn cũng cười với em tròn tròn một cái rồi xách bình nước trà đi châm cho khách. Quán giờ đang là buổi trưa. Khá là vắng khách. Chỉ có tầm năm sáu bàn.
Quán hắn khá rộng. là quán sân vườn mà vê sau hắn nghe nói là quán này 10 năm trước là một trong những quán sân vườn lớn và đẹp nhất Sài Gòn lúc bấy giờ. Khách ra vào cứ phải nói là đông kinh khủng. Không có chỗ ngồi còn phải mang cả ghế bố ra cho khách ngồi. Nhưng 10 năm sau là cái thời của hắn thì quán café sân vườn mọc lên như nấm. Đặc biệt là ở quận Phú Nhuận cho nên quán hắn cũng thưa thớt hẳn. Nhưng quán vẫn luôn có một chỗ đứng trong lòng những người sành uống café tại trung tâm Sài Gòn. Đi xin việc tại quận Phú Nhuận mà nói làm ở đây là thế nào người ta cũng nhận làm. Vì nhân viên quán này được mệnh danh là vô địch trong phục vụ sân vườn.
Đấy là hắn nghe người ta nói thế chứ không biết có chém gió thêm chút nào không. Nhưng hắn cũng chả quan tâm lắm. Hắn không thích dựa vào danh tiếng của ai. Cứ bản thân mình mà vươn lên. Vậy mới là phong cách của hắn. Châm trà cho khách xong thì hắn mới dành chút thời gian mà ngó nghiêng cái quán. Buổi chiều chả có khách mấy nên hắn cũng vô tư đi lại khu vực quanh quán mà chả sợ ai la mắng.
Quán hắn được chia làm bốn khu. Khu A thì chuyên cho phục vụ khách đi theo gia đình, số lượng lớn hoặc tổ chức tiệc tùng. Toàn bộ bàn được phủ một lớp khăn trải bàn màu đỏ. Ghế ngồi cũng màu đỏ. Trên nóc cũng sơn màu đỏ nốt. Nhìn tối không chịu được. Quanh khu A có treo mấy bức tranh của họa sĩ nào thì hắn chả biết. Chỉ biết là ông họa sĩ này vẽ cũng rất đẹp. Mượn một phòng trong khu vực quán hắn để hoạt động nghệ thuật. Cho nên tặng cho má Kim vài bức coi như làm quà. Khu B là khu vực sân vườn. Ngay trước cổng ra vào là một hồ phun nước nhìn rất đẹp. Có một bức tượng người phụ nữ khỏa thân phần trên. Trên vai mang một bầu nước. Ở dưới là một thác nước nhỏ và hồ nước bao quanh. Trong đó còn có mấy hòn non bộ nhìn rất dễ thương. Nhưng hoàn toàn không có cá. Nước chảy từ cái bầu nước trên vai người phụ nữ. Xong chảy xuống mấy thác nước nhỏ rồi rớt xuống hồ nước. Tạo một khung cảnh hoàn toàn đẹp mắt. Đúng là ngay trước cổng ra vào có khác. Quanh hồ nước này còn có một dàn dây gấc trên đầu. Quả gấc mà người ta dùng để nấu xôi thì thân dây của cây gấc được quán hắn che kín hết ở trên đầu. Rất mát mẻ.
Nhìn vào trong sâu hơn nữa thì cũng có một hồ nước nữa. Và hồ nước này được đào sâu xuống dưới đất. Nuôi rất nhiều cá cảnh. Cực kì hợp với sở thích của hắn.Ở trên hồ cá là một tấm kiếng lớn. Bao quanh toàn bộ mặt sau của hồ.Ở trên gắn đèn màu và ở dưới gắn một cái monitor để phun nước lên trên. Nước từ trên lại chảy xuống bám theo tấm kiếng chảy xuống. Nhìn đẹp không tả được. Quanh hồ nước này là rất nhiều cây cảnh và bàn ghế. Tạo cho khu vực sân vườn của quán một không gian rất tĩnh lặng mà thật trong lành. Hỏi sao người ta không thích vô những chỗ này. Được thả mình vào thiên nhiên. Được ngắm nhìn sông nước. Được thoải mái thư giãn cùng những điệu nhạc nhẹ nhàng của Trịnh Công Sơn. Hay có khi thật tha thiết cùng Westlife và Backstreet Boys.
Bên trái quán là khu vực máy lạnh mà mỗi bàn chỉ có hai ghế, chủ yếu dành cho các cặp tình nhân vì ở đây không trang bị ghế mây hay ghế gỗ như khu A hay khu B mà trang bị ghế salon. Dùng cho khách hàng có thể ngồi hoặc… nằm được. @@!(nghĩ bậy đi các tình yêu =))). Khu vực này chia làm ba dãy. Mỗi dãy là 7 hay 8 bàn. Mỗi đầu trang bị thêm một cái tivi. Phòng hoàn toàn kín. Chỉ có lắp kính bên ngoài cho phục vụ có thể phục vụ dễ hơn. Còn đâu là… tối thui.
Khu D có lẽ là khu hoành tráng nhất của quán hắn. Nằm sâu hun hút mé đằng sau quầy thu ngân của quán. Nó được xây hoàn toàn trống trải trên tầng của mấy văn phòng của công ty kinh doanh thịt bò ở dưới. Nhìn giống một cái chòi hay chuồng cu thì đúng hơn. Trên đây chỉ có 14 bàn và mỗi bàn chỉ có… một ghế salon dài. Một cái bàn bé tý. Cũng dành cho các cặp tình nhân. Mà chỉ kinh doanh vào… buổi tối. Điều đặc biệt là ban đêm khi bán là không bật điện. Phục vụ chỉ duy nhất có một nhân viên làm việc lâu năm ở đây(sau này là bạn thân của hắn) được phục vụ. Chỉ bưng nước lên, tính tiền và đi xuống. Còn lại không xem xét gì thêm.. Sau này chính hắn là người được thay thế lên đấy. Có thể vì cái tính vô cảm chai sạn của hắn. Chứ mấy người khác lên thường… chịu không nổi. Như thế nào chắc các bạn cũng hình dung được.
Hắn nói chung là thích, thậm chí là rất thích quán này. Rất hợp với tính cách của hắn. Trầm lắng mà nhẹ nhàng. Không quá náo nhiệt nhưng cũng đầy ắp tình thương.
Xem xét quán chán thì hắn ra ngoài hồ nước ngắm cá. Nhìn mấy con cá ba đuôi bơi lội qua lại làm hắn thấy thích thú. Hay mấy con cá lau kiếng cứ nằm tận dưới đáy mà mò mẫm gì chả biết. Đang suy nghĩ mông lung và thả mình theo thiên nhiên thì hắn bị nhỏ tròn tròn hồi nãy đứng sau lưng từ hồi nào hù cho một cái tý thì thót tim ra ngoài:
- Hù ù ù ù…Nhỏ bấu hai tay vào vai hắn mà bật mạnh....