Polaroid
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Buổi sáng hôm đó là một ngày đầy tinh mơ với những giọt sương long lanh trên những lá cỏ non trong khu vườn nhà tôi, tiếng ríu rít của mấy loài chim, không khí trong lành đầy mát mẻ. Một ngày đầy bình yên.
Buổi trưa đi học như bình thường, hôm đó học cũng vui với những câu chuyện tám và mặt thằng nào cũng đỡ không còn bơ phờ giống hôm qua nhưng bọn chúng báo cáo là phải đi tiêm thuốc vào mới hết khổ thân, tội nhân thiên cổ Khôi Đen được đem ra pháp trường trảm không thương tiếc với một ý kiến rất tồi báo hại anh em. Thằng Khôi Đen đời nó cũng đen như cái biệt danh vậy, cái phũ nhưng đến cái lớp 12 thì nó hết đen rồi ^_^.
Thứ 7 đến giờ của thầy chủ nhiệm, cái giờ mà tôi sợ xử bắn nhất vì hôm qua cả đám “trốn “tiết 3 nữa tiết 4 ở trong nhà vệ sinh, toàn dân đầu não của lớp nhất là tôi, kỳ này không biết có mời phụ huynh không chứ chẳng đùa, một cảm giác lo sợ dân trào.Nhưng từ đầu buổi sinh hoạt không nhắc đến chuyện đó làm cho tôi cảm thấy dễ chịu chỉ có một chuyện hơi phức tạp…
- Các em chú ý, sáng mai 9h tập trung tại sân trường cỗ vũ cho bốn bạn Minh Tâm, Bạch Yến, Tố Như, Thanh Mai – Thầy Khánh nói.
- Dạ – Cả lớp đồng thanh.
- Cố lên nha mầy – Thằng Tùng quay sang cỗ vũ trước.
- Chọn cấm trại với thăm rừng nhé – Nhỏ Huyền tự tin chưa thi đã biết thắng mà đưa ra hoạt động rồi.
- Tự tin thấy ớn- Thằng Khôi Đen nó thích bơm đểu bà Huyền hay sao ấy.
- Hứ
- Không biết vào được câu 2 không nữa – Tôi ngao ngán nói.
- Không vào được tao giết mầy – Thằng Sang quay ra đe dọa.
- Tao thịt mầy – Thằng Đ xạo hùa theo.
- Thịt nó không ngon toàn xương, đem ngâm rượu là thơm – Thằng Hùng bá đạo đưa ra phương án thâm thúy vãi lọ.
- Nướng đi – Nhỏ Trân bơm đểu.
- Quay như heo. Hehe – Bà Quỳnh cũng tham gia.
- …
- Tất cả im lặng tý nữa thầy quên – Thầy chợt nhớ điều gì đó.
- Gì vậy thầy
- Có gì hot
- Hot cái đầu ông. Haha – Nhỏ Nguyệt thì bơm thằng Tùng.
- Im lặng nào, theo ý của nhiều giáo viên đặc biệt là môn toán, em Minh Tâm sẽ làm cán sự Toán còn em Đức làm cán sự Hóa, Em Tùng làm lớp trưởng. – Thầy đưa ra danh sách cán sự.
Khỏi phải nói tôi mừng vì khỏe vì không có kinh nghiệm làm lớp trưởng với lại không thích, cả ba đứa đều chấp nhận.
- Thế trong bốn em Minh Tâm, Tố Như, Bạch Yến, Thanh Mai ai sẽ nhường chỗ cho bạn Tùng, vì bắt buộc phải có lớp trưởng – Thầy nhìn sơ qua bốn người chúng tôi.
Khỏi cần nói người đứng lên đầu tiên…
- Dạ em – Tôi chứ còn ai nữa.
Tưởng đâu mọi chuyện kết thúc ở đó thì…đời nó đâu chỉ có thế.
- Thưa thầy em- Ở trước mặt tôi có ba người con gái xinh đẹp cùng nhau bật dậy một lúc và nói.
Và…
- ÔI CÁI ĐỆCH – Tôi thầm nói vì chả hiểu mô tê sất gì cả.
- Cái shjt – Thằng Tùng phò ôm trán.
- Kỳ lạ cho ba người đẹp này lúc nào cũng nguyện chết vì thằng Tâm cả – Thằng Chung mê gái lâu lâu phát biểu cũng đúng ý dân số chứ chẳng đùa.
- Kiểu này mất cân bằng giới tính rồi – Thằng Sang không thua kém thằng Tùng.
- Gái xinh đẹp giỏi thì hiếm mà lại thích một thằng – Câu nói đáng để chú ý của thằng Khôi Đen.
- Mấy bà này sao thế – Nhỏ Kiều Oanh tỏ ra khó hiểu.
- Vê lờ
- Khó hiểu – Nhỏ Trang lắc đầu ngao ngán.
- …
- Sao thế? Vì mình à? Không phải mình có gì đâu mà cả ba phải thế này? không tài không phận cũng không sắc, chắc là trùng hợp thôi mà – Tôi tự trấn an mình theo hướng suy nghĩ khác của đám bạn trong lớp.
Lúc này các lớp khác cũng đã lần lượt ra về và bọn nó bu kín lại như kiến khỏi phải nói ngắm người đẹp, trong lớp tôi thì xì xào bàn tán, ở ngoài không khác gì mấy khi nghe đâu đó được chuyện vừa xảy ra. Tôi không quan tâm gì mấy chỉ biết có một dấu hỏi to đùn trong đầu mình là “vì sao ba người họ làm gì thế? “.
Thầy khánh thấy việc cũng khó xử vì cả bốn ai cũng học giỏi những người chủ chốt cảu lớp không biết bỏ ai chọn ai:
- Thôi, cả bốn tham dự vậy, thầy sẽ nói lại với bên Đoàn – Thầy đưa ra cách giải quyết.
- Dạ – cả bốn đồng thanh trả lời.
Khuôn mặt của ba người con gái họ vẫn giữ yên một nét lạnh lùng, Bạch Yến thêm một tý kiêu kì khác với khuôn mặt ở nhà mà hôm qua tôi đã gặp.
- Nhất là mầy nha Tâm – Thằng Chung mê gái quay sang cười nói.
- NHẤT ĐẦU MẦY – Tôi trợn mắt hét nhìn nó.
Vậy là xong lớp ra về “giặc ngoại xâm “canh me ngoài cửa, mặt thằng nào thằng nấy cũng háo hức đợi ba người đẹp bước ra, trong lớp còn lại đám bạn của tôi chẳng biết bọn nó xì xào gì cả nhưng quyết định hộ tống cả ba ra nhà giữ xe. Thế là bọn kia đành ôm mối hận với đám con trai lớp tôi mà ra về chứ chẳng dám làm gì. Hộ tống xong bọn tôi cũng ra về.
“Sau này tôi mới biết có lẽ kíp này ông trời đã sắp đặt sẵn rằng thằng con trai này như một loài ong, loài bướm, còn mấy nàng thì là các loài hoa xinh đẹp nhất của các loài hoa. Sinh ra để giành cho nhau, không thể mất, không thể tách rồi được. Vậy chăng các nàng đã thiếu nợ tôi ư? Sao phải nhất định trả trong kiếm này? thật là ích kỉ với tôi thế? Các nàng ai cũng xinh đẹp, tài giỏi có thể nói là hiếm nhưng tôi thì lại thấy mình quá bình thường. Không có gì gọi là đặc biệt hơn người cả. Ông trời, số phận luôn làm khó tôi, cài đặt tôi vào những tình huống mà chính bản thân mình chẳng tìm được một cái lối thoát nào cả. Thôi tôi đành chấp nhận cái số phận đầy nghiệt ngã này vậy. “
Tôi không đi thẳng về nhà mà lang thang ra khu bãi biển, lâu lắm rồi không ra biển, không ngắm hoàng hôn chiều tà, không nghe hương vị mặn mặn của nước, tiếng gió rì rào của hàng cây trên dãy đường đi, gió mặn nồng mùi muối của nước biển. Lúc nhỏ buồn phiền, bực tức tôi tìm đến biển, ngồi trên đóng cá nhìn ra xa xăm cuối chân trời cảm thấy lòng mình lắng dịu xuống, có khi những buổi chiều đá bóng mệt thì ra đấy nằm xuống nhìn lên trời nhắm mắt lại và cảm nhận thiên nhiên, mọi vật xung quanh. Tiếng song rì rào, tiếng gió ù ù bên tai cùng với tiếng cười nói của những người đi tắm biển, tiếng ghe, tàu của những ngư dân đánh cá. Những buồn phiền đó tự nhiên bay theo những làn gió, những con sóng lăn tăn trên biển.
Chạy nhanh lại cái chỗ thường lui tới, đó là một bãi cát hơi khuất nhưng nó rộng, hàng cây của rừng sau lưng, chỗ đó yên tĩnh lắm vì khuất với lại ít người lại đó. Vẫn như ngày nào tôi nằm xuống dưới mặt cát hơi ướt do sóng đập vào cảm giác thật thích thú, đưa mắt nhìn lên trời những đám mây cuối ngày hấp tấp hối hả bây qua bây lại,có những lúc trong xanh như nước biển, ánh mây cứ trôi, gió cứ thổi, sóng cứ đánh rì rào không biết mệt, hàng cây đun đưa theo gió biển. Có thể nói là mát và thanh bình, làm cho tôi chợt nhớ đến bản nhạc của Như đàn vào sáng hôm đó.
- Uớc gì có thêm bản nhạc đó thì hay quá – Tôi để tay dưới đầu và mơ mộng.
Cảm giác thật tuyệt, tôi nhìn những gì còn xót lại của một ngày, mặt trời dần dần lặn xuống dưới đường chân trời, đẹp thật đó. Lại một ngày bình yên nữa sắp trôi qua, đầy êm đềm. Định ngồi một tý nữa mới về thì…
- Sao cậu chưa về – Giọng nói của một người con gái kế bên phải tôi và người đó ngồi xuống
Bất giác tôi ngồi dậy theo phản xạ vì đang nằm nhìn trời nhìn mây và quay sang phải xem người con gái đó là ai…
Đó là…
Không ai khác…
Chính là…
Người Con Gái…
Chap 37:
Người con gái đó không ai khác chính là Thanh Mai, tôi rất bất ngờ vì không biết tại sao gặp em vào lúc đó.
- Gì thế? – Thanh Mai nhăn mặt, cái đường cao của mũi nhún lại giống con heo ghê....
« Trước1...5758596061...182Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ