↓↓ Đọc Truyện Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Thôi, cho nó nghĩ đi anh – Chú Hùng cứu tôi.
Tôi mừng quýnh lên, ba chân bốn cẳng chạy lên phòng nói chạy chứ lúc đó đi còn không vững ấy, lạng qua lạng lại, tôi mở cửa phòng chui vào nằm xuống…khò…khò…khò
Ở đâu đó
- Đệch vào nhằm phòng rồi nhóc ạ – ổng đang gato với tôi ^^.
Khi con người ta say rồi thì đâu biết chuyện gì, đấy là một điểm chết người mà sang hôm sau…
…
7h05 (theo nhật kí của Như)
Một tiếng đàn du dương vang lên trong phòng, một đoạn nhạc không lời vang lên, vì đây là nhạc không lời nên chỉ nghe được tiếng đàn thôi. Tiếng đàn lúc nào cũng thể hiện một niềm vui vô bờ bến, cảm giác cho người nghe vui gì đâu, tiếng nhạc nhẹ nhàng, lắng dịu không hối thúc.
Trong một buổi sang tinh mơ, bên ngoài một căn phòng cửa sổ được mở ra, hàng cây xanh đung đưa theo gió biển thổi vào, tiếng chim hót líu lo, bên trong căn phòng có một chàng trai đang nằm ngủ trên chiếc giường của người cô gái ấy, phía trước cạnh cửa sổ là một cô gái xinh đẹp mặc váy như mọi ngày, chiếc váy liền màu kem, giữa lưng có một sở dây thắt màu hồng. Cô gái ngồi bên cạnh chiếc đàn piano. Từng ngón tay mảnh mai đang thướt tha lướt trên những phím đàn đen trắng, tạo nên một khúc nhạc sâu lắng như kèm theo là nổi niềm vui vẻ khó tả được. Tất cả cảm xúc của cô gái ấy đều dồn vào bản nhạc mình đang thể hiện.Bên ngoài với bên trong kết hợp với nhau tạo nên một khúc nhạc du dương, nhẹ nhàng đầy ấm áp, một sự hài hòa tuyệt đỉnh. Bản nhạc Lotus Fower. Tiếng đàn hồn nhiên, tươi vui, đúng là bản nhạc dành cho buổi sang, lây động lòng người.
- Oài… – Tôi vun vai ngáp dài, đầu hơi choáng vì chầu bia lúc tối.
Bản nhạc dần dần nhỏ lại và kết thúc, tôi đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ lúc đó rất bất ngờ với dáng một người con gái kiều diễm quen thuộc, bản nhạc đó trong lúc ngủ tôi đã nghe chính xuất phát từ nơi đó.
Và rồi…
Chap 32:
- ÔI CÁI ĐỆCH, sao mình lại ở phòng Như – Điếng cả người, nhanh chóng tôi nhìn lên người mình xem…còn gì không ^_^.
- Hên quả, đầy đủ – Sau khi xem xét thì phát hiện mình không làm gì người ta thì thôi…chứ ai thèm, lo xa.
Tôi định hỏi Như thì em quay mặt lại:
- Chào buổi sáng…hihi – Như nghiêng đầu chào tinh nghịch.
- Ồ, ngày mới vui vẻ – Tôi chúc lại và định mở miệng ra hỏi thì…
- Lúc tối làm gì qua phòng tớ – Như nhăn mặt cong mũi lại trong giống con heo, dễ thương phết.
- Ơ… – Tôi điếng người vì tự mình mò lếch qua phòng nữ nhi
- Tớ…tớ…xin lỗi- Tôi bối rối xin lỗi.
- Hihi, coi kìa, không có gì đâu – Như nói nhỏ nhẹ.
Tôi định mở miệng hỏi tối qua cậu ngủ đâu thì…
- Tối qua tớ ngủ với mẹ – Như giống một con sâu trong bụng tôi – Này, đơ người ra đó làm gì đi vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sang.
- À…ừ…mà cậu chơi bản nhạc vừa rồi là gì thế? – Tôi muốn biết về bản nhạc nhẹ nhàng êm ái vừa rồi.
- … – Em ngồi dậy không nói
- Sao thế? – Tôi ngạc nhiên.
- Bí mật sẽ giúp con người trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết. – Em nheo mắt rồi nói.
- Ơ… – Tôi chỉ biết nói được một chữ trong bản chữ cái.
- Quá quyến rũ thế kia còn gì nữa – Tôi ngu ngơ không hiểu con gái thích làm con trai tò mò.
Sau một hồi trở về phòng lại thấy mộc nhân thung quen thuộc, “người bạn “của tôi, thế là đứng đùa giỡn với nó một tý cho ra mồ hôi cơ thể để giảm một phần nhứt đầu của bia gây ra rồi hẳn đi tắm. Thấy đủ ấm cơ thể để đi tắm, tôi bước vào nhà tắm làm việc cần làm. Cảm thấy trong người thoải mái gì đâu, mát mẻ. Chắc là một ngày tốt lành đây.
Tôi nhanh chóng chạy xuống nhà để ăn sáng theo lời dặn nhưng xuống phòng khách thì đã không thấy ai, nghĩ thầm là ở dưới bếp nhưng…
- Ủa, nhà đi đâu hết rồi – Tôi bước xuống chỉ thấy người con gái xinh đẹp kia đang đeo tạp giề nấu gì đấy.
- Anh P và G đi học rồi, bó mẹ tớ về, bố mẹ cậu đi làm – Như quay mặt lại nói.
- Ồ, chết – Tôi hét lên.
- Gì? – Em đưa bộ mặt không hiểu.
- Quên chào hai bác – Lúc đó tôi không thể ngốc hơn được nữa vì đã hết cỡ rồi.
- Trời ơi… – Như vỗ tay lên trán vì sự ngây thơ…không sao đâu, ăn tý cơm chiên đi này.
Em đưa cho tôi đĩa cơm gà và tô súp.
- Này, ăn đi
Tôi tự nhiên như một thằng điên vừa mới trốn viện, ăn được một tý thì thấy no quá.
- Không ngon hả- Như nghiêng đâu hỏi.
- Đâu có, cậu nấu ngon lắm, tại lúc tối uống bia còn no với hơi nhứt đầu – Tôi kể tình trạng “bệnh ” của mình ra.
- Ăn tý súp đi- Như nói rồi quay lại tủ lạnh lấy thứ gì đó màu vàng nhạt ở dạng lỏng, thấy em rót ra ly rồi lay hoay bỏ đá và đem lại cho tôi.
- Này, uống đi, giải một lượng cồn trong người đó.
- Cái gì thế, có thuốc độc không? – Tôi nhìn ly nước ra vẻ nghi ngờ để trêu em nhưng cũng cầm lấy.
- Ực… – Em giành lấy ly nước rồi từ từ đưa vào đôi môi mỏng hồng xinh kia uống cho tôi xem.
Tự nhiên cảm thấy hơi quá đáng, công sức của người ta mà trêu thế…
- Thôi biết rồi – Giật lấy ly nước
- Xí…Như huýt dài.
Tôi cầm ly nước uống một hơi hết luôn thì ra đó là nước mía, ngọt lịnh, thanh cả cổ họng chứ chẳng đùa.
- Ở đâu thế – Tôi đưa ly cho em
- Mua chứ đâu, lúc tối mua cho 5 người uống mà ngủ hết rồi – Như quay lưng đi rồi nói
Cái cảm giác tò mò về bản nhạc lúc sáng lại dâng lên, tôi cũng muốn nó theo phong cách của mình bằng cây sáo, kỹ thuật thổi sáo được ông ngoại truyền cho một ít nên cũng thổi được lúc buồn. Nhưng nó lại là sợi dây gắn kết vô hình.
- Cậu nè, cho tớ biết bài nhạc lúc nãy đi
Như đang dọn dẹp, tôi bước lại đứng sau lưng một mùi hương hoa quen thuộc bay vào mũi tôi thật êm ái, bình yên và đầy tinh khiết của người con gái.
- Nếu có dịp cậu sẽ biết – Em cứ nhất quyết không nói là không, thấy được vẻ cương quyết kia nên tôi đành chịu cố gắng kìm nén vẻ tò mò của mình xuống.
Tôi đành ngậm ngùi cái thắc đấy mà đi ra nhà trước xem tivi. Cái tuổi thơ của mỗi người đều gắn liền với những bộ phim hoạt hình phải không, lúc đó mình thích nhất cái bộ phim Tom and Jerry cứ bắt đài nào có là xem ngay nhưng mà coi cũng có bộ tức, tội nghiệp con mèo bị ăn hiếp hoài à ^^.
Trong căn nhà lúc này chỉ còn có hai người, một nam và một nữ, người ngoài không biết chắc sẽ nghĩ đây là một cặp vợ chồng trẻ mới cưới ấy chứ.
Ngồi xem một tý thì thấy buồn ngủ, tôi chui vào phòng làm một giấc…khò…khò…khò…
Trong lúc ngủ lại mơ màng về bản nhạc đầy êm ái, nhẹ nhàng, nó bộc lộ tất cả tâm tư của một người vui vẻ ra hết làm cho người khác dễ dàng cảm nhận được, tôi chỉ ước một lần được chơi bản nhạc đó ngoài cánh đồng bằng cây sáo, chắc chắn sẽ không bằng tiếng piano của Như,nhưng sẽ mang đến cho tôi tâm trạng thoải mái giống lần đầu nghe nó. Đang cầm cây sáo lên định thực hiện ước mơ của mình trong mơ thì…
- Này, thức dậy đi – Giọng nói ấm áp quen thuộc kèm theo hương hoa phản phất trong phòng của tôi.
- Oầy… – Tôi lấy tay che miệng ngáp vì biết em đang ở đây không thể làm xấu thế.
- Đi học đồ ngốc. – Như ngồi cạnh bên tôi
- Ế…kêu ai bằng ngốc thế – Tôi định lên mặt thì…
- 12h30 rồi không biết ngốc không – Như bình tỉnh nói.
Tôi hoảng hồn khi nghe 12h30 là lớp trưởng nếu đến trễ thì mệt, lật đậy ngồi dậy phóng ngay đến cái tủ lấy đồ…
- Ngốc ơi, 11h đúng thôi. Hihi – Như cười khúc khích.
Bị chơi một quả thật đâu, tôi nhìn em rồi phát hiện mình hóa ngu khi nào, em ấy chưa mặc đồ đi học mà ^_^. Bây giờ phát hiện thì đã bị ăn một cú rõ đau rồi…...