↓↓ Truyện Yêu Không Hối Tiếc - Hân Như Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Hoa này có tên là gì thế xấu gái? Tôi thấy ở đây trồng toàn loại cây hoa này…
- Hoàng lan… – Phượng Vũ ngửa cổ lên nhìn những tán cây lấp ló những chùm hoa vàng đang mùa nở rộ.
- Ồ… – Khánh Nam khẽ thốt lên. – Ngồi đọc «Dưới bóng hoàng lan» dưới những gốc cây này, cô cũng thật hay đó xấu gái. Này, truyện này nói về cái gì thế, kể tôi nghe xem.
- Anh tự đọc đi. – Phượng Vũ lắc đầu, mắt lại nhìn lên những chùm hoa vàng đang đung đưa trong gió.
Một câu chuyện tình. Khánh Nam gập cuốn sách lại sau khi đọc xong truyện ngắn ấy và nhận xét. Anh ngẩng đầu nhìn Phượng Vũ, hàng mi khép hờ trên đôi mắt đen mơ màng, tự nhiên anh có cảm giác xao xuyến đến lạ kì. Anh vội lên tiếng để gạt đi những suy nghĩ không hay ho:
- Cô có nghĩ họ sẽ được bên nhau không?
- Đôi khi chúng ta chỉ có quyền hy vọng. – Phượng Vũ cười- Vì cuộc đời có quá nhiều bi kịch, mà bi kịch thì chẳng đến với riêng ai đó. Nó có thể là bất cứ người nào, trong bất cứ hoàn cảnh nào…
- Thế thì ta cứ nên tin là họ sẽ có hậu chứ?
- Ừm, Thạch Lam để kết thúc bỏ ngỏ như thế là cốt để cho chúng ta hy vọng mà. Anh có quyền viết cho riêng lòng anh một cái kết khác theo ý anh. Nhưng đôi khi không phải lúc nào cũng nên là một cái kết hoàn hảo.
Và Phượng Vũ lại ngâm nga hát một đoạn ca khúc rất hay mà anh không biết: «Vườn nhà em bát ngát hương hoàng lan tỏa bay…» Anh ngẩn ra nhìn cái dáng vẻ đẹp đầy lãng mạn của Phượng Vũ khi hát đoạn nhạc đó.
Một cảm xúc lạ lẫm hiển hiện thật rõ trong lòng anh.
Phượng Vũ ngừng hát, quay sang nhìn anh, hỏi:
- Anh đang nghĩ gì mà ngây ra thế?
- Cô hát hay lắm… – Anh cười khiến cô bối rối quay đi.
Khánh Nam ngồi dựa vào gốc cây, quay lưng về phía lưng cô, cũng ngẩng đầu nhìn tán cây đầy hoa. Anh nói:
- Nếu tôi là anh chàng Thanh kia (nhân vật chính của «Dưới bóng hoàng lan») thì nhất định tôi sẽ quay lại tìm cô gái đó. Không nên phụ lòng một người con gái như thế đúng không?
- Quan trọng là dù chưa nói ra nhưng trong lòng họ đã thầm hẹn ước và tự nguyện gắn bó rồi. Nên dù có bao nhiêu tháng, bao nhiêu ngày, tôi nghĩ Nga sẽ đợi anh ta quay về, như Vọng Phu ấy…
- Vọng Phu là gì?- Khánh Nam hỏi, tự cảm thấy xấu hổ vì bản thân mình chẳng hiểu gi về quê hương nơi anh đang sống cả.
- Để tôi hát cho anh nghe nhé!- Phượng Vũ đề nghị- Nhưng tôi không hứa là sẽ hát hết đâu, vì bài hát này buồn lắm.
«Người vọng phu trong lúc gió mưa,
Bế con đã hoài công để đứng chờ,
Người chồng đi đã bao năm chưa thấy về
Đá mòn nhưng hồn chưa mòn giấc mơ
Có đám cây trên đồi gióng trông trong mơ hồ,
Ngày nào tròn trăng lại nhớ đến tích xưa
Khi tướng quân qua đồi, kéo quân, quân theo cờ,
Đoàn cỏ cây hãy còn trẻ thơ cho đến bây giờ đã thành đoàn cổ thụ già
Mà chờ người đi mất từ ngàn xưa,
Nàng đứng ôm con,
Xem chàng về hay chưa? Về hay chưa?
Có ai xuôi vạn lý nhắn đôi câu giúp nàng,
Lấy cây hương thật quý, thắp lên thương tiếc chàng.
Thôi đứng đợi làm chi, thời gian có hứa mấy khi sẽ đem đến trả đúng kỳ
Những người mang mệnh biệt ly.»
Tiếng hát im bặt, Khánh Nam cũng không muốn nghe tiếp nữa, vì nó làm anh cảm thấy khó chịu quá! Những bài hát sôi động hiện nay không thể làm anh có cảm xúc mạnh như lúc này. Cái giọng hát cao vút và buồn não nề của Phượng Vũ vẫn còn vang trong đầu anh.
- Câu chuyện về nàng Tô Thị đấy. – Phượng Vũ nói với anh, anh không biết vẻ mặt của cô lúc này như thế nào, nhưng cầu mong là cô đừng bao giờ nhìn thấy vẻ mặt của anh lúc này.
- Có người dại dột đến thế sao?
- Đó không phải là dại dột. Nó là tình yêu, và là bi kịch nữa.
- Hứa với tôi một câu nhé xấu gái.
- Chuyện gì?
- Cô…đừng bao giờ làm Vọng Phu nhé!
Một sự im lặng thật dài phía sau câu nói đó. Không ai nhìn thấy gương mặt của đối phương lúc đó, nhưng có lẽ cả hai đều đang rất ngượng. Khánh Nam vội chữa cháy cho cái tình huống dở khóc dở cười này bằng một câu nói giống cái giọng điệu hằng ngày của anh:
- Nếu cô mà hóa đá thì tôi biết cãi nhau với ai chứ? Vả lại hóa đá rồi thì suốt ngày chỉ đứng một chỗ nhìn người ta, buồn chết đi được ấy chứ…
Nói dài thành nói dại, Khánh Nam im lặng sau câu nói đó của mình. Phượng Vũ khẽ cười:
- Vì ai đó mà có thể hóa đá để chứng tỏ lòng mìnhthì cũng đáng đấy chứ. Nhưng chắc tôi sẽ không đủ dũng cảm để chờ đợi như thế đâu…Nên anh đừng có lo…
Khánh Nam mỉm cười.
Hai người cứ ngồi như thế cho đến khi anh nghe thấy tiếng gọi của Minh Sang.
Minh Sang nhìn anh, rồi nhìn sang Phượng Vũ, nói:
- Bà bảo em đi gọi anh về.
- Anh biết rồi. – Khánh Nam gật đầu và đứng dậy.
Trước khi đi, anh hỏi Phượng Vũ:
- Cô có muốn về cùng chúng tôi không?
- Không…tôi ở đây hết ngày mới về.
- Vậy tôi về trước nhé! Hẹn gặp cô ngày mai ở trường.
- Tạm biệt.
Sang kéo tay anh đi. Cô bé ngẩng đầu nhìn những bông hoa vàng, quay lại nhìn Phượng Vũ rồi lại nhìn sang Khánh Nam.
«Vườn nhà em bát ngát hương hoàng lan tỏa bay…» Ngày hôm ấy, câu hát và mùi hương hoàng lan còn theo anh mãi vào trong giấc ngủ.
7. Tạm biệt Minh Sang.
Khánh Nam gõ cửa phòng bà nội khi nghe chị giúp việc nói bà muốn gặp anh. Nghe tiếng bà gọi, anh bước vào.
Bà đang ngồi bên bàn uống trà một mình, nhưng có thể là đang đợi anh. Thấy anh bước vào, bà vẫy tay gọi anh lại gần.
Bà nội rất quý và chiều anh, nhất là từ sau khi anh gặp nạn trong vụ ẩu đả ở M&R, bà càng tỏ ra quan tâm anh đặc biệt, kêu vệ sĩ ngày đêm kè kè đi theo anh, còn cách ly hoàn toàn anh với hai bà chị họ.
Từ sau vụ đó, hai vợ chồng bác Phương hình như quản họ chặt lắm, cả hai bị cắt hết viện trợ, suốt ngày bị hộ tống đến trường rồi lại về nhà. Họ không được ra ngoài chơi như bình thường nữa. Khánh Nam thỉnh thoảng muốn đến chơi với họ mà bà nội cũng không cho đi sợ họ lại dụ dỗ anh làm điều xằng bậy.
- Bố mẹ Minh Sang vừa điện cho nội. Hai ngày nữa họ sẽ quay lại Việt Nam. Con bé sẽ quay lại sống với họ.
- Thế ạ?
- Nội muốn hỏi con chuyện này…Con ở cùng con bé một thời gian dài rồi, con thấy nó là người thế nào?
- Dạ thì Sang ngoan ngoãn, dễ thương và nấu ăn rất ngon.
- Vậy thì tốt. – Bà gật đầu cười- Con nghĩ sao nếu bà nói con nên tiến xa hơn với con bé?
- Ơ, dạ, Sang còn đang đi học mà nội. – Anh vội nói vì hiểu ngay ý của bà nội.
- Thì cứ xúc tiến từ bây giờ đi là vừa. Tình cảm nên vun đắp lâu dài. Nội muốn hai đứa sớm lấy nhau, như thế rất có lợi cho tương lai của con sau này.
Thấy anh tỏ ý không hiểu, bà anh giải thích:
- Tập đoàn này của ta rồi sớm muộn gì cũng trao lại cho con. Bác con rồi sẽ già đi, mà ta thì chẳng trông chờ gì vào hai con bé Vân Anh và Mai Anh cả, chỉ mong chúng nó đừng phá tan cái gia đình này là được. Minh Sang nó là con bé ngoan ngoãn, lại là con gái duy nhất của đại sứ Nhật tại Việt Nam, nó không chỉ là hậu phương vững chắc cho con, mà thế lực mà bố con bé có thể mang lại cho con là rất lớn. Con sẽ có một điểm chống lưng lớn ở thị trường Nhật.
Thấy anh có vẻ ngần ngừ, bà hỏi:
- Con còn băn khoăn gì sao?
- Dạ không có gì ạ!- Anh lắc đầu.
- Vậy con sẽ tiến tới với con bé chứ?
- Dạ…
- Tốt lắm… – Bà gật đầu hài lòng- Ngày mai con nên đưa con bé đi chơi ở đâu đó trước khi chia tay nó về với gia đình đi.
- Vâng, con biết thưa nội. Con xin phép về phòng ạ!
Anh trở về phòng, Sang đã ngồi ở đó từ bao giờ, đang đọc một cuốn sách nào đó rất say sưa nên mãi khi anh lên tiếng cô bé mới ngẩng đầu lên.
- Ơ, em xin lỗi, tại quyển sách này hay quá nên em cứ ngồi đây mà không về phòng.
- Không sao. – Anh lắc đầu nhìn cô bé.
Đã có lúc anh cảm thấy không thể kìm nổi lòng mình trước vẻ đẹp của cô bé này, nhưng vì nghĩ đến người lớn, anh đã tự nhủ không được làm gì quá đáng....