↓↓ Truyện Yêu Không Hối Tiếc - Hân Như Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Cái con bé này lại nhõng nhẽo rồi- Nhi lừ mắt nhìn hai đứa con- Mau lại đây ăn sáng đi đã.
- Ba… – Con bé chạy lại nói thì thầm vào tai ba nó câu gì nó- Nha ba. Ba xin phép mẹ giúp con đi ba.
- Thôi được rồi, con quỷ con này. – Hải Long, dù đã bước sang tuổi 50 nhưng vẫn giữ được nét phong độ và vóc dáng của một người siêng năng chơi thể thao- Qua chào bà nội và mẹ đi rồi hãy đi. Bin, đưa em đi cẩn thận đó…
- Dạ…
- Hura, ba tuyệt nhất… – Trác Vân nhảy cẫng lên, chạy qua hôn lên má bà nội và mẹ nó rồi kéo tay ông anh đi ngay ra ngoài.
Trác Vân, vừa qua sinh nhật tuổi 16, đẹp rạng ngời như một đóa hoa lúc bình minh, nó được thừa hưởng cả vẻ đẹp của ba và những nét dịu dàng của mẹ. Cô bé đáng yêu, đôi khi rất tinh nghịch, nhưng khi cần nó có thể diễn vai của một đại tiểu thư lá ngọc cành vàng ngay được. Hai anh em thường ngày rất quấn quýt nhau nên nhiều người lại luôn nghĩ rằng cả hai là một cặp. Và nếu như có một cô gái nào mà con bé không ưa, thì cô gái đó đừng có hòng mà đụng được vào ông anh của nó.
Tan học, đang định lấy xe về nhà thì Trác Vân nhắn tin cho anh, một cái tin ngắn gọn và đủ shock: “Anh Gấu học xong xuống canteen nhé, em đang ngồi đợi anh Gấu ở cateen trường anh nè.”
Con bé còn dám mò đến tận trường anh chơi bời nữa.
- Này nhóc… – Anh gõ tay vào trán con bé khi thấy nó đang ngồi một mình với trò chơi điện tử cầm tay của nó- Ai cho đến đây? Hỏi ba mẹ chưa không ba mẹ lại rối lên đi tìm đấy?
- Em bắt taxi đến. Em vừa gọi cho ba rồi. Em kêu em đang ngồi với anh nên ba yên tâm không hỏi gì nữa.
- Muốn ăn gì anh Gấu đưa đi?
- Ăn ở đây đi…
- Hả?
- Em thích ăn ở đây… – Con bé hếch mũi nhìn anh, về cái tính ương ngạnh, bướng bỉnh thì nó chả thua anh chút nào.
Khánh Nam lắc đầu rồi dẫn cô em gái ra mua đồ ăn ở cateen. Được cái Trác Vân là đứa dễ ăn dễ nuôi nên thức ăn phương Tây hay Việt Nam nó đều xử lý được tất.
Vừa ngồi xuống bàn, thì Phượng Vũ đi tới. Mỗi lần ăn trưa ở đây anh đều ăn cùng con gấu trúc đó nên đâm ra thành thói quen, chẳng cần mời cũng có thể tự tới.
- Ủa, có thêm ai nữa đây?- Phượng Vũ đặt khay thức ăn xuống bàn hỏi. – Trông cô bé này con nít quá chắc không phải là sinh viên đấy chứ? Mà này, anh đang chơi trò gì thế? Không sợ đi tù à?
- Nhìn lại mặt hàng đi xấu gái. – Anh vặc lại.
Trác Vân đưa mắt nhìn Phượng Vũ tò mò, rồi lại trố mắt nhìn ông anh nó khi nghe ông anh nó gọi người vừa đến bằng cái tên khá kì cục.
- Em gái tôi đấy.
- Ờ, thảo nào… – Phượng Vũ quay sang Vân, cười- Chào em, chị là Vũ, bạn anh trai em. Em mới từ Hà Lan về à?
- Hi, vâng ạ! Ủa mà anh Gấu kì ghê, sao chẳng bao giờ kể với Cún là anh Gấu có bạn gái ở Việt Nam vậy?
Câu nói của con bé làm cả hai đều bị sặc, và ngượng chín người.
- Nhóc đùa à?- Phượng Vũ phá lên cười ngay sau đó vài giây- Chị mà lại thích ông anh của em sao? No way.
- Cô nghĩ tôi thích người thừa hooc môn đàn ông như cô chắc. – Khánh Nam cự lại.
- Hi hi…Hai anh chị rõ ràng là thích nhau mà cứ giả bộ cãi nhau hoài… – Con bé tiếp tục trêu chọc. – Em là Vân, em gái của anh Gấu đó.
- Gấu à?- Phượng Vũ cười nham hiểm- Cái tên sao giống người quá. To xác, vô dụng…
- Cô…cô quên là cô cũng họ nhà gấu à, đồ gấu trúc…
- Tôi là gấu trúc hồi nào?- Phượng Vũ cãi lại.
- Từ cái hồi nảo hồi nào khi tôi mới biết cô cơ. – Nam xì một tiếng.
Tiếng chuông điện thoại của Phượng Vũ cắt ngang cuộc tranh cãi mà không biết khi nào mới có hồi kết. Phượng Vũ chạy đi nghe điện rồi, Vân quay qua nhìn anh cười hồn nhiên:
- Oa, anh Gấu làm Cún ngưỡng mộ quá đi…Mới về Việt Nam mà đã có bạn gái rồi.
- Nhóc đừng nói bừa nữa, chị ấy không phải bạn gái anh đâu. – Anh lừ mắt với con bé.
¬- Rõ ràng anh Gấu thích chị ấy mà…
- Trẻ con nhiều chuyện. – Anh dí tay vào trán cô em gái láu lỉnh.
- Anh Gấu mới là trẻ con…Mà ba dặn em kêu anh Gấu về sớm đấy. Tối nay nhà mình có hẹn đi ăn với gia đình chú Khánh, cô Linh, gia đình nhà chú Tùng và cả nhà cô My Vân bạn ba mẹ nữa.
- Ờ, anh biết rồi.
9. Bữa tiệc trùng phùng.
Nhà hàng Legent- một trong những nhà hàng 5 sao nổi tiếng nhất Hà Nội nằm trong hệ thống nhà hàng nổi tiếng của tập đoàn Lotus trên khắp Việt Nam, với phong cách ẩm thực của đủ 5 châu lục lớn trên thế giới. Nó được chọn là nơi diễn ra bữa tiệc trùng phùng sau nhiều năm không gặp mặt của những người quen cũ, giờ đây đã bước sang tuổi trung niên.
Hải Long đưa mắt nhìn vợ, thắc mắc tại sao đã đến giờ mà hai đứa trẻ vẫn chưa đến. Nhi mỉm cười nói với mọi người rằng hai đứa con của chị còn đang bị kẹt do tắc đường nên sẽ đến trễ. Mọi người đã đến đủ và bắt đầu hỏi thăm nhau.
Khánh và Tú Linh chỉ sinh đúng một cô con gái, vì cả hai đều là con thứ và không bị ràng buộc bởi chữ thừa kế.
Tùng cưới một nữ chánh án cũng vào năm mà Hải Long và Nhi tổ chức lễ cưới, họ có một đứa con trai đang học cấp 3, và một cậu con nuôi vừa tốt nghiệp đại học.
Sau gần 20 năm họ mới gặp lại nhau nên ai nấy cũng đều cười nói rôm rả, nhắc lại những chuyện vui khi xưa.
Đúng lúc đó thì Khánh Nam và Trác Vân đến, hai anh em đang tranh luận một chuyện gì đó vui vẻ lắm.
Nhưng có những sự chuyển động thái độ trên một số con người mà không ai che giấu đi nổi. Khánh Nam đứng sững lại khi nhìn thấy Phượng Vũ đang ngồi cạnh cô Tú Linh và một anh chàng lạ mặt. Phượng Vũ cũng sửng sốt chẳng thua gì anh.
Có nằm mơ anh cũng không dám tin Phượng Vũ lại là con của một trong những người bạn của mình.
Trác Vân thì chưa kịp chào hỏi đã hét toáng lên:
- A…cả chị gấu trúc cũng đến này anh Gấu…
Mọi người cười ồ lên vì sự hồn nhiên của con bé. Thảo Nhi giục hai đứa con ngồi xuống, giới thiệu với Vân từng người để con bé chào hỏi, còn Nam thì không cần vì anh đã gặp họ vài lần rồi.
- Bin… – Khánh vui vẻ nói với anh và chỉ sang Phượng Vũ- Đây là con gái chú, Vũ. Từ hồi học đại học đến giờ nó xin vào ở kí túc để học cách sống tự lập chứ không ở cùng cô chú nữa. Hai đứa giờ mới gặp nhau đúng không?
- Ơ, dạ…
- Không đâu chú… – Trác Vân nhanh nhảu tiếp- Chị gấu trúc là…ư…ư…
Khánh Nam vội bịt mồm con bé lại, cười giải thích:
- À, dạ không có gì đâu ạ. Con với xấu…à…Phượng Vũ học cùng trường nên cũng có quen nhau rồi. Chỉ là con không ngờ em ấy lại là con của cô chú thôi ạ!
- Vậy thì tốt… – Khánh cười.
Nam liếc nhìn Phượng Vũ, lúc này không hiểu sao cô ta lại bơ anh đi và quay qua nói chuyện với anh chàng ngồi cạnh. Hừ, thằng cha đó là ai nhỉ? Mãi sau anh mới biết là con nuôi của chú Tùng, mới đi du học Mỹ về, đang làm tại văn phòng luật của ông bố mình.
“Đồ xấu gái, mọi khi thì mạnh mồm lắm cơ mà, sao hôm nay lại tỏ ra ngoan ngoãn thế? Chắc lại định lừa thằng cha kia chắc.” Anh cau có nghĩ. “Ặc, bữa nay cô ta còn mặc váy nữa chứ. Khùng chắc rồi. Thảo nào cái thằng cha kia săm soi cô ta dữ thế. Đúng là đồ ngốc, kiểu gì cũng lại bị lừa cho coi.”
Nam bực bội quay sang nói chuyện với cô bé Minh Sang, bà nội lại cố tình sắp xếp để hai người ngồi cạnh nhau trong bữa cơm này.
- Sao em không ăn đi. Thức ăn không hợp vớiem à?
- Không ạ!- Cô bé lắc đầu thỏ thẻ.
- Mà sao hôm trước đến lại về ngay thế?
- Em có việc bận mà.
- Ờ…bữa đó chắc thấy em gái anh ngủ trên giường của anh nên hoảng lắm nhỉ. Anh ngủ mà nó chui vào lúc nào anh cũng không biết nữa.
- Em ấy rất dễ thương. – Sang nhìn sang Vân lúc này đang phồng má trợn mắt lên để gặm một con cua biển to đùng mà bà nội vừa tiếp cho nó.
- Em cũng dễ thương mà....