↓↓ Truyện Em Luôn Ở Trong Tâm Trí Anh Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
” Nhưng phải bắt đầu tìm Thúy ở đâu? Hà Nội rộng lớn như thế này biết ở đâu mà tìm bây giờ…”, những câu hỏi ấy cứ dồn dập trong đầu nó, nó bèn rút điện thoại ra và gọi cho Tùng :
- Lúc đi Thúy có nói là đến nhà ai ở Hà Nội cho mày không?
- Không…chỉ thấy chị ấy nói sẽ lên phụ bán quần áo cho người quen.
- Cả Hà Nội có bao nhiêu shop quần áo thì tìm sao hết.
- Hình như ở gần chợ đêm thì phải?
- Ừ được rồi.
Nó vừa đi, vừa hỏi đường và biết được chợ đêm nằm ở quận Hoàn Kiếm bắt đầu từ phố Hàng Đào đến chợ Đồng Xuân. Cứ thế nguyên buổi tối hôm ấy, nó lang thang qua các tuyến phố đã được khoanh vùng, hỏi từng shop quần áo 1 nhưng vẫn không thấy Thúy. Buồn bã và chán nản vô cùng nhưng nó vẫn quyết không từ bỏ, chừng nào chưa tìm được Thúy nó sẽ không bao giờ quay về Hải Phòng. 1h đêm, phố phường Hà Nội vắng tanh chỉ còn những người lao công, những gánh hàng rong vẫn còn làm việc còn nó vẫn miệt mài đi tìm Thúy, chân tay run lên vì đói, mắt mờ đi vì bụi đường, nó đi lảo đảo tưởng chừng sắp ngã đến nơi. Xăng sắp cạn mà tiền mang theo cũng không còn nhiều, nó lo lắng không biết trụ được ở giữa Thủ đô bao lâu nữa, dừng xe trước 1 quán hàng rong, nó mua tạm 1 ổ bánh mì ăn lót dạ. Gặm từng miếng bánh mà lòng nó thấy đắng ngắt nghẹn ngào không nuốt nổi, chưa bao giờ nó cảm thấy vô vọng như lúc này. Ăn xong, nó quyết định về nhà người thân ở Đông Anh nghỉ ngơi, sáng sớm mai sẽ quay lại tìm tiếp.
4 rưỡi sáng, nó dậy chuẩn bị xong xuôi rồi lại tiếp tục vào thành phố tìm Thúy. Con đường quốc lộ 3 từ tờ mờ sáng đã nhộn nhịp dòng người chở hàng hóa vào thành phố, những chiếc xe bus nối đuôi nhau đón trả khách ở 1 điểm dừng, sôi động đúng theo kiểu của 1 thành phố lớn. Hôm nay, nó sẽ mở rộng vùng tìm kiếm hơn, ngoài khu chợ đêm ra nó sẽ tìm thêm ở những con phố quanh hồ Hoàn Kiếm. Thật trớ trêu, càng tìm kiếm thì càng không có dấu vết hay tin tức gì từ Thúy, tất cả vẫn chỉ là con số không tròn trĩnh. Nhưng đúng là ông trời không bao giờ phụ người có tình có nghĩa cả, run rủi thế nào đúng lúc đang tuyệt vọng thì nó rẽ vào phố Hàng Gai, đi qua 1 shop nhỏ nó vô tình nhìn lướt qua và thấy bóng dáng ai đó rất đỗi quen thuộc. Nó thoáng giật mình như nhận ra 1 cái gì đó, vội vã dừng xe và bước vào shop, nó thấy Thúy đang lúi húi lấy chiếc áo mà bà khách đang đứng chỉ chỏ yêu cầu, Nó đứng chôn chân, như không tin vào mắt mình nữa, đôi môi mấp máy không nói được thành lời phải 1 lúc sau mới định thần lại được nó nhẹ nhàng tiến đến gần và khẽ gọi : ” Thúy “.
Thúy giật mình quay lại và vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy Quân đến nỗi nó đánh ra chiếc áo đang cầm trên tay. Quân thở dài nhìn Thúy bằng ánh mắt đầy mệt mỏi, bất chợt nó kéo tay Thúy lôi đi thật mạnh :
- Em đi với anh ra đây nhanh lên.
Thúy chỉ kịp ngoái lại gọi với vào bên trong :
- Trang, mày ra bán hàng hộ tao.
Con bạn Thúy và bà khách vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Quân yêu cầu Thúy lên xe rồi nó phóng thẳng đến bãi đất trống triền đê sông Hồng. Nó dựng xe, lặng lẽ đi ra ngồi sát mép nước, ánh mắt nó xa xăm dõi theo từng dòng chảy đỏ quạch phù sa của con sông. Thúy đứng phía sau lưng Quân, nó hiểu lúc này Quân đang nghĩ gì, bất chợ Quân lên tiếng
- Em đang làm cái gì vậy?
Thúy im lặng không nói gì, nó chọn cái cách này để né tránh tất cả từ Quân.
- Anh không biết vì sao em bỏ đi và anh cũng không quan tâm đến cái lí do vì sao đó. Anh chỉ thắc mắc 1 điều là em bỏ đi như thế có biết rằng anh lo lắng cho em nhiều như thế nào không?
Rồi Quân tiếp tục :
- Anh cũng không hiểu nỗi nữa, em đi cũng không thèm nói với anh 1 lời. Chả lẽ anh không còn quan trọng với em nữa sao?
Thúy vẫn im lặng, nó chợt thấy Quân khóc, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt hốc hác đầy mệt mỏi của Quân. Lần đầu tiên Thúy thấy nước mắt của 1 thằng con trai, nước mắt của 1 kẻ hết lòng vì người mà nó yêu thương nhưng cuối cùng chỉ nhận lại được sự im lặng đáng sợ. Quân gục đầu xuống, vội vàng quệt quệt dòng nước mắt, nó đứng dậy nhìn Thúy :
- Thôi, nếu em không còn gì để nói nữa thì anh về. 2 ngày qua anh cố gắng tìm em giờ em cứ coi như chưa từng gặp lại anh và hãy coi như giữa 2 chúng ta chưa xảy ra chuyện gì. Chúc em tìm được người quan trọng với em hơn anh.
Quân thở dài rồi bước đi, lướt ngang qua Thúy. Vượt cả trăm cây số chỉ để tìm Thúy, chịu nhiều đắng cay cũng chỉ vì Thúy vậy mà giờ đây Quân chấp nhận quay về với nỗi đau xé lòng.Dường như nhận ra mình sắp mất 1 điều gì đó rất quan trọng, Thúy chạy theo rồi vòng tay ôm chặt lấy Quân từ phía sau cho dù Quân cố gỡ những ngón tay đang đan chặt vào nhau ấy,
- Em xin lỗi! Em đã quá ích kỉ…là em sai.
Quân không nói gì, nó thả lỏng người, không còn cố gắng gỡ đôi bàn tay Thúy đang ôm chặt nó ra nữa. Nó lắng nghe tất cả những gì Thúy nói :
- Anh có nghĩ em là 1 đứa ăn cắp không?
Quân quay lại và nhìn thẳng vào ánh mắt thẫm buồn của Thúy :
- Không! – Nó trả lời
- Em xin lỗi, ít ra em phải chia sẻ tất cả cho anh nhưng em đã không làm thế. Vì…vì em rất sợ anh không tin em.
- Trong khi anh tin tưởng tuyệt đối em?
- Là em sai mà…thực sự em không xứng đáng với sự tin tưởng ấy.
- Vậy đã xảy ra chuyện gì?
- Bố em bị mất gần 10 triệu, người đầu tiên bố nghĩ đến là em. Thực sự em không làm việc đó, đúng hơn là em không có gan làm. Nhưng rồi bố không tin em, bố không cho em được giải thích 1 lời, ông ấy đuổi em đi và từ em. Em chỉ sợ lúc đó, anh cũng không tin em nốt thì thực sự em chả thiết sống làm gì nữa khi không còn 1 ai tin tưởng mình, vì thế em đã chọn cách ra đi mà không nói với anh. – Thúy khóc, giọng nghẹn ngào
Quân nhìn Thúy thật lâu, nó thấy thương Thúy lắm, cổ họng nó nghẹn ứ không nói được thành lời. Đáng nhẽ ra lúc nãy nó nên lắng nghe hơn là trách móc Thúy, nó kéo Thúy lại ôm chặt Thúy vào lòng :
- Nhưng em có biết là bỏ nhà đi là ngốc lắm không?
- Em cũng không còn sự lựa chọn nào khác, lúc ấy em chỉ muốn bỏ đi thật xa khỏi cái ngôi nhàấy.
- Bỏ cả anh ư?
Thúy không nói gì, nó khẽ dựa đầu vào ngực Quân, nép chặt trong vòng tay Quân, nó cảm nhận được sự bình yên mọi lo âu dường như tan biến hết.
- Thôi về với anh! Quân khẽ thì thầm.
- Nhưng em không thể về cái nơi không còn ai tin em được nữa.
- Có, còn anh tin em và anh cũng tin chắc chắn rồi bố em cũng hiểu ra em không phải là con người xấu xa đến như vậy. Đừng bao giờ dễ dàng từ bỏ tất cả sớm thế, em có biết là nếu anh dễ từ bỏ như em thì chắc chắn hôm nay anh không tìm thấy được em rồi.
Không đợi Thúy trả lời, nó kéo Thúy lên xe quay trở lại cửa hàng Thúy đang làm để lấy đồ đạc. Chiều hôm ấy, 2 đứa nó về Hải Phòng, ngồi đằng sau ôm Quân nó thực sự cảm thấy tự hào và mãn nguyện lắm, Quân đã cho nó thấy rằng ” Còn niềm tin thì mọi hi vọng chưa hẳn bị dập tắt, có niềm tin thì mọi khó khăn đều có thể vượt qua “.
Chap 7:
Năm ấy, Quân bước chân vào ngưỡng cửa Cao đẳng, Đại học. Với cái đam mê về tin học, về những phần mềm ứng dụng nên chả có gì khó hiểu khi nó đăng kí học chuyên ngành Công nghệ thông tin. Ngày đầu tiên đi nhập học + ra mắt trưởng khoa, với cái mác là cháu của giám đốc sở giáo dục đào tạo, ông thầy chủ nhiệm nhanh chóng chỉ đính danh nó làm lớp trưởng. Nó thở dài còn cả lớp thì nhìn nó với ánh mắt dò xét.
Lớp Quân khá đông, 54 mạng nhưng chỉ 3 đứa con gái mà lại thuộc dạng khá xinh cho nên chả có gì lạ khi 51 thằng còn lại lúc nào cũng xun xoe, đưa đón mấy em ấy cả. Những lúc thấy bọn trong lớp như thế, nó chỉ lắc đầu cười ngao ngán và cảm thấy mình may mắn vì đã có Thúy ở bên cạnh. Kể từ sau vụ đi Hà Nội ấy, tình cảm của 2 đứa nó càng ngày càng bền chặt hơn, chúng nó tin tưởng nhau hơn và sẵn sàng chia sẻ mỗi khi gặp khó khăn trong cuộc sống hàng ngày, cũng vì thế mà ít khi thấy chúng nó xảy ra cãi vã bất hòa lắm và Quân rất lấy làm tự hào vì điều này....