NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Cappuccino Full Miễn Phí

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Gì thế Phong, đau bụng hả?
- Đ…đâu có!
- Sao ngồi kiểu kì vậy?
- Hề đâu có gì đâu, à mà có con gì ngoài cửa kìa!
Nhỏ ngây ngô nhìn theo hường chỉ của tôi nhưng đâu biết rằng đó chỉ là trò đánh lạc hướng để tôi có thể nhanh tay trả lại cuốn nhật kí về vị trí cũ.
- Có gì đâu Phong? –Nhỏ nhíu mày.
- À, chắc tại Phong nhìn nhầm! Thôi để làm bài tập tiếp nhá!
- Ùm…!
Dường như vẫn còn một chút nghi hoặc nhỏ nên Ngọc Phương cứ phùng má nhìn tôi rồi ngó nghiêng lung tung khắp phòng như để kiểm tra xem có điều gì đó khác lạ không.
Đột nhiên, nhỏ dừng mắt ở chiếc giường nơi đặt cuốn nhật kí rồi lườm tôi sắc lẽm, rồi lại nhìn vào cuốn nhật kí rồi lại lườm tôi, chừng khoảng 2- 3 lần như thế thì nhỏ lại nhặt cuốn nhật kí của mình lên xếp vào trong hộp tủ mà mặt mày đỏ lựng, tay chân nhỏ bắt đầu líu ríu cả lên như đang gặp chuyện gì bối rối lắm.
Biết được có điều chẳng lành, tôi liền cắm đầu vào làm bài tập như điên như dại, nhưng nào đâu đang viết hùng hụt thì một bàn tay lạnh ngắt đặt lên vai tôi muốn giật bắn cả tim ra khỏi lồng ngực:
- Phong áp dụng sai công thức rồi nè! – Nhỏ Phương ân cần chỉ bài.
- À, ờ! Để sửa lại!
- Sao làm bài không vậy, ăn tý trái cây đi! – Nhỏ kéo dĩa trái cây lại gần tôi.
- Rồi rồi, ăn ngay!
- Có nóng không, để Phương mở quạt máy lên nhé?
- Không sao? B…bình thường mà, hề! – Tôi ấp úng.
- Vậy Phong cứ làm bài tiếp đi nhé, Phương sẽ theo dõi đấy!
- Ừ…ừ!
Chẳng hiểu nhỏ đang theo dõi bài tập của tôi hay đang theo dõi tôi nữa, trong lúc làm bài tập thấy ngưa ngứa vô cùng, giống như đang bị người ta theo dõi ấy.
Rồi một lúc sau nhỏ đột nhiên lên tiếng dò hỏi:
- Phong nè, cho Phương hỏi một tý được không?
- Ừ, Phương cứ hỏi đi!
- Liệu, một người con trai có bạn gái rồi thì Phương có được quyền thích người đó nữa không?
- Cái này…? – Tôi đăm chiêu.
- Không được à Phong?– Nhỏ sốt sắng.
- Không hẳn là không được! Nhưng mà chuyện nó hơi phức tạp tý!
- Không sao đâu,Phương hiểu nhanh lắm!
- Thì có lẽ là được, chỉ cần Phương không dùng những thủ đoạn xấu để tướt đoạt lấy người đó mà dùng tình cảm thật của mình chứng minh cho người đó thấy.
- Chỉ thế thôi sao?
- Ừ, chắc là thế, Phong cũng không rành lắm đâu! Chỉ nghe người ta nói lại thôi!
- Cám ơn Phong nhé!
- Không có gì, cơ mà sao Phương lại hỏi thế?
- Hi, hỏi để biết thôi! – Nhỏ cười hiền.
- Vậy Phong làm bài tập tiếp nhe?
- Ừ, làm đi!
Thế rồi tôi lại cắm cúi làm bài, rồi…tôi lại suy nghĩ những gì bé Phương đã nói lúc nãy.
“Liệu, một người con trai có bạn gái rồi thì Phương có được quyền thích người đó nữa không?”
“Phương à, lúc đó em đang suy nghĩ những gì trong đầu vậy, có lẽ nào…”
Chương 45:
Tình yêu là một dạng cảm xúc rất mơ hồ và khó đoán, bởi lẽ nó là một thứ gì đó rất mênh mông, bao la và vô cùng rộng lớn, ở đây tôi sinh phép được gọi nó là một vòng tròn cảm xúc.
Trong vòng tròn cảm xúc đó nó lại chứa các trạng thái cảm xúc khác nhau của con người như: hỉ, nộ, ái, ố, tham, sân, si.
Nói đến đây chắc cũng sẽ có một vài đọc giả thắc mắc 7 dạng cảm xúc đó là gì đúng không nào? Vâng, đó chính là thất tình của con người, có thể hiểu nôm na là như thế này, hỉ là vui, nộ là giận, ái là yêu, ố là ghét, tham là tham lam, sân là thù oán, si là si mê, đó là những trạng thái cảm xúc mà chúng ta thấy được khi bước vào cái vòng tròn cảm xúc đấy.
Tuy nhiên người ngoài cuộc nhìn vào chắc sẽ không cảm thụ được hết nhưng thứ đó đâu mà chỉ có người trong cuộc mới có thể trải nghiệm một cách chân thực 7 dạng cảm xúc trong cái vòng tròn cảm xúc đó mà thôi.
Sở dĩ tôi phải giải thích một cách dong dài những điều về tình yêu ở trên là vì sắp sửa đây tôi sẽ phải đối mặt với một gánh nặng tình cảm mới, một gánh nặng mà tôi không hề muốn mắc phải, nhưng điều đó lại xảy với tôi, ngay vào lúc này, mặc dù tôi không bị thúc ép gì cả nhưng làm sao tôi có thể bỏ ngơ chuyện đó được.
Cũng không biết kể như thế nào với quý độc giả cho dễ hiểu nên tôi sẽ tiếp tục những chuỗi ngày học thêm ở nhà Phương để quý đọc giả có thể từ từ chiêm nghiệm nhé!
Mọi chuyện có thể bắt đầu từ lúc tôi đọc trộm nhật kí của bé Phương, kể từ lúc đó tính cách của bé Phương bắt đầu có một sự thay đổi nhỏ nhưng rất rõ rệt.
Nếu như mọi khi, trong lúc học, nhỏ sẽ đi xuống nhà dưới sắc trái cây cho tôi ăn để có sức làm thêm một đống bài tập nữa, nhưng thay vì làm vậy, giờ đây nhỏ chỉ ngồi một chỗ kế tôi mà hướng dẫn thật tình cách làm bài tập cũng như công thức cần áp dụng.
Đôi khi dường như quá mệt mỏi trong công việc học tập nên nhỏ lại ngủ thiếp đi trên vai của tôi lúc nào không biết, đến khi được hỏi lí do thì nhỏ chỉ dụi mắt cười khì như một chú mèo con hối lỗi thôi.
Nhưng cũng lắm những khi nhỏ ngồi một mình trên bàn học, tay cấm cuốn nhật kí mà mắt nhìn đâu đâu như đang suy nghĩ chuyện gì đó, thỉnh thoảng nhỏ lại cười mỉm chi, rồi thỉnh thoảng nhỏ lại thở dài hết sức não nề như lâm vào bế tắc.
Tôi thì lúc đó đầu biết gì, chỉ nghĩ rằng đó là cảm xúc nhất thời của một đứa con gái mới lớn mà thôi, vì nhiều khi tôi cũng có xem một số chương trình tư vấn tâm sinh lí trên TV nên cũng có để ý chút đỉnh về mấy chuyện đó. Nhưng con trai mà, chỉ xem qua loa thôi chứ đâu có để ý nhiều đâu, lúc chương trình diễn ra thì tôi chỉ kịp nghe đoạn “Con gái mới lớn thường có những cảm xúc thất thường do biến động tâm sinh lí…” rồi chạy tót đi đá banh với tụi thằng Huy luôn.
Thế nên giờ đây tôi hoàn toàn mù tịt về những vấn đề này, chỉ biết trố mắt ra mà nhìn những hành động thất thường của nhỏ thôi, à mà cũng có hỏi vài câu ấy chứ, chẳng hạn như:
- Nè, sao ngồi thừ ra đó vậy, mệt hả?
- Hi, hông có gì! Đang suy nghĩ thêm bài tập cho Phong đó!
- Éc…!
Hoặc những lúc nhỏ ngủ gật trên vai tôi:
- Nè, trời sáng rồi dậy đi!
- Hả, trời sáng rồi hả?
- Hề hề, còn ngủ nữa là tới trời sáng thật đó!
- Đồ quỷ!
- Áu…ú…ú…ú! – Tôi rú lên tê tái bì bị nhỏ giẫm bàn giò.
Đấy, lúc nắng lúc mưa là thế, khi thì hiền như chú mèo con khi thì dữ như hổ đói, thiệt là chẳng biết đường đâu mà lần.
À mà còn về vấn đề trang phục nữa chứ, lúc mới vào học thì nhỏ vẫn giản dị trong những bộ áo len tay dài mang đậm chất trẻ con cực kì dễ thương, nhưng dần về sau, nhất là từ ngày tôi đọc trộm nhật kí đến nay thì nhỏ lại đổi một phong cách khác cũng xinh xắn không kém đó chính là những bộ váy xòe màu hồng lợt.
Các quý đọc giả đây nghĩ sao? Riêng tôi thì cảm thấy quá ư là tuyệt vời. Nếu như những bộ áo len làm Ngọc Phương trở nên trẻ con, đáng yêu thì những bộ váy xòe lại tôn lên nét nữ tính, đằm thắm ẩn chứa bên trong con người nhỏ.
Có thể nói Ngọc Phương đã thay đổi 180 độ kể từ khi tôi đọc trộm nhật kí, tôi thì chẳng dám đem những chi tiết được ghi trong đó ra để chọc đâu, bởi lẽ sự thay đổi của nhỏ trong những ngày qua làm tôi hơi run, không biết có bị gì không nữa, lỡ mà nhỏ điên tiết lên lại treo cổ tôi tòn ten trước cửa nhà cũng không chừng? Thôi, nguy hiểm lắm, tốt nhất thì nên giấu kín trong lòng cho đến khi xuống mồ luôn là an toàn nhất.
Nhưng mà như quý đọc giả biết đấy, lửa gần xăng lâu ngày cũng nổ, kim trong bọc lâu ngày cũng mất tiêu, người ta chẳng thể giấu mãi được chuyện gì cả nhất là những chuyện liên quan đến tình cảm, cảm xúc kìm nén sâu trái tim con người. Nó được ví như một trái bom nổ chậm, có thể phát nổ bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu chỉ cần một kích thích nhỏ mà thôi....
« Trước1...96979899100...122Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

Old school Swatch Watches